Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1142: 1142: Chương 1141





“Còn anh nữa đấy.

Sau này, người khác vô duyên vô cớ đưa đồ cho anh thì anh có thể giữ liêm sỉ một chút được không? Anh không biết ý đồ của bọn họ là gì sao? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không? Sao có thể không có chút khí chất nào như thế? Anh có thể bán cả vợ mình vì tiền sao?” Tô Nhan gào lên, tức tới mức suýt khóc.
Lâm Dương im lặng không nói câu nào.

Cô trừng mắt liếc anh một cái, không nói thêm câu nào nữa mà đứng ở ven đường vẫy một chiếc taxi, quay đầu nói với anh: “Đi thôi!”
Lâm Dương lặng lẽ lắc đầu, sau đó bước lên taxi.

Chiếc xe đi về phía sân bay.

Trên đường đi, Tô Nhan luôn trưng ra vẻ mặt lạnh tanh, lộ ra vẻ tức giận.

Giờ đây, cảm tình mà bài nhạc do Lâm Dương đàn cho cô nghe mang lại đã biến mất hết.


Không thể không nói, tâm tư của phụ nữ đúng là khó đoán.
Chẳng phải anh đang tốt bụng giúp cô sao? Được rồi, sau này anh nên bớt can thiệp vào những chuyện vô bổ này thì hơn.

Lâm Dương chẳng muốn nói thêm gì nữa, anh dứt khoát im miệng, mở ứng dụng nghe đọc sách lên để nghe.
Khi xe taxi vừa ra tới vùng ngoại thành thì có một chiếc xe Mercedes màu đen đột nhiên lao từ giao lộ bên cạnh ra, ngăn ngay trước mũi xe.

Tài xế taxi hơi sửng sốt, sau đó bấm còi liên tục.

Tuy nhiên, dù người tài xế taxi có bấm còi nhiều thế nào thì chiếc xe Mercedes kia cũng không xê dịch chút nào.
“Mẹ nó! Đây là ai thế không biết? Đúng là điên! Sao lại đi chắn đường người ta chứ?
Không biết lái xe à?” Lái xe nổi giận, định xuống xe.
Nhưng lúc này, đột nhiên phía sau xe taxi xuất hiện hai chiếc xe con màu đen, ngăn luôn đường lui của xe taxi.

Sau đó, rất nhiều người bước từ trong ba chiếc xe này ra, có cả nam cả nữ, đồng loạt bao vây chiếc xe taxi.
Tài xế taxi thấy thế trợn tròn mắt.
“Các người… các người là ai? Muốn làm gì? Cản đường cướp của à? Tôi sẽ báo cảnh sát!” Lái xe vội vàng rút điện thoại di động ra, run rẩy nói.
“Bác tài à, đừng có sợ.

Chúng tôi chỉ là bạn của hai người khách đang ngồi trên xe ,ụ mà thôi!” Quách Thiếu Kiệt bước tới, lấy một xấp tiền trong túi ra, ném vào trong cửa sổ xe.
Lái xe hơi sững sờ, lúc phản ứng được thì vô cùng vui mừng, vội vàng nhặt xấp tiền kia lên, nhét vào trong túi.
“Bác tài có thể xuống xe được không?
Tôi có mấy câu muốn nói với bạn của tôi.”

Quách Thiếu Kiệt mỉm cười nói.
“Được, được! Các cậu muốn trò chuyện bao lâu cũng được.

Hôm nay chiếc xe này của tôi chính là quán nước cho các cậu trò chuyện” Lái xe cười hì hì nói, sau đó mở cửa xe chạy ra ngoài đứng đếm tiền.
“Quách Thiếu Kiệt, anh làm cái gì vậy? Có chuyện gì à?” Tô Nhan lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Ái Vân, em đã định trở về rồi à? Chúng ta còn chưa bàn xong chuyện hợp tác đấy, sao không ở lại vài ngày nữa?” Quách Thiếu Kiệt lộ ra vẻ thâm tình hỏi.
“Anh Kiệt, tôi hiểu ý của anh, tôi đã nói rất rõ ràng những gì cần nói rồi.

Tôi đã nói rồi tôi là người đã có chồng, chồng tôi chính là người đàn ông ngồi bên cạnh tôi đây.

Tôi hy vọng anh có thể hiểu, tôi và anh không thể nào đến với nhau được.” Tô Nhan nói với giọng khàn khàn.
“Ái Vân, chắc em hiểu lầm ý của tôi rồi.
Tôi không nói nhất định phải theo đuổi em, tôi chỉ muốn làm một người bạn của em mà thôi.

Chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau, đi dạo cùng nhau.

Tôi không quan tâm em đã kết hôn hay chưa, điều tôi quan tâm là em có còn ở bên cạnh tôi hay không mà thôi.”

Quách Thiếu Kiệt dịu dàng nói.
Tô Nhan bỗng nhiên sững lại, Lâm Dương thì nheo mắt lại.
“Quách Thiếu Kiệt, mày coi tao là không khí có phải không? Mày dám bảo vợ tao ở lại bên cạnh mày ngay trước mặt tao? Sao nào, mày định cắm sừng tao phải không?” Lâm Dương từ tốn nói.
“Ba mươi lăm tỷ đồng.” Quách Thiếu Kiệt hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
“Cái gì?” Lâm Dương tò mò nhìn anh ta.
“Tôi cho cậu ba mươi lăm tỷ đồng, cậu phải ly hôn với Ái Vân.

Cậu thấy sao?” Quách Thiếu Kiệt nói.
“Mày quá xem thường Lâm Dương tao rồi! Lâm Dương lắc đầu.
“Sao nào? Cậu còn cần người khác coi trọng à? Chê ba mươi lăm tỷ đồng quá ít phải không? Thế này đi, tôi cho cậu hơn ba triệu USD, cậu thấy sao?” Quách Thiếu Kiệt “hừ”
một cái, sau đó nói.
Nhưng Lâm Dương vẫn lắc đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.