“Cậu đừng có được voi đòi tiên! Bốn phẩy năm triệu USD.
Nếu cậu không lấy thì ngay cả một cái lông cậu cũng không có đâu!” Quách Thiếu Kiệt tức giận: “Đừng có để mất cả chì lẫn chài “Tao cho mày mười lăm triệu USD nhé!”
Lâm Dương đột nhiên nói.
Quách Thiếu Kiệt hơi ngẩn ra: “Cái gì?”
“Không nghe rõ à? Tao nói là tao cho mày mười lăm triệu USD, mày cút ngay lập tức cho tao.
Sau này đừng có quấy rối Ái Vân nữa, mày thấy sao?” Lâm Dương nói với vẻ mặt thản nhiên.
“Mười lăm triệu USD?”
Những người xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Dương, sau đó cả đám phá lên cười ha hả.
“Ha ha ha ha…”
“Cười chết mất thôi!”
“Cậu bỏ ra mười lăm triệu USD? Đang chọc cười tôi à?”
Tiếng cười càng lúc càng to hơn.
Dù Quách Thiếu Kiệt được dạy dỗ rất nghiêm khắc cũng không nhịn được nhếch miệng cười.
“Mười lăm triệu USD? Cậu Lâm à, hình như cậu cảm thấy tôi không hiểu quá nhiều về cậu thì phải? Câu có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy sao?”
Quách Thiếu Kiệt mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên rồi…”
Lâm Dương đang định đáp lại.
Nhưng Tô Nhan ngồi bên cạnh lập tức la lên: “Lâm Dương, anh im miệng ngay cho tôi!
Lâm Dương hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn cô.
Anh thấy trên mặt cô tràn đầy vẻ tức giận, cô hạ thấp giọng quát: “Đó là tiên của Chủ tịch Lâm, tôi cảnh cáo anh đừng có động tới tiên trong tấm thẻ đen kia nữa, lập tức trả lại cho tôi!”
Hóa ra Tô Nhan tưởng mười lăm triệu USD mà Lâm Dương nói là tiên trong chiếc thẻ đen kia.
Nhưng đúng là trong chiếc thẻ đen kia có mười lăm triệu USD… “Ái Vân, đây…”
“Đừng có nói những lời thừa thãi nữa, tôi không muốn nghe.
Tóm lại, anh lập tức trả lại chiếc thẻ đó cho tôi! Đó không phải tiên của anh, anh dùng mà không thấy bất an trong lòng à?”
Tô Nhan cắn răng nói.
Lâm Dương thấy thế khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.
“Quách Thiếu Kiệt, tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa, xin anh đừng có nói mấy điều vớ vấn đó với chồng tôi.
Mời anh xuống xe cho.
Tôi phải đi ra sân bay để kịp lên chuyến bay về Giang Thành”
Tô Nhan nói với giọng lạnh lùng.
“Ái Vân, chẳng lẽ em không thể cho tôi một cơ hội nhỏ nhơi được sao?”
Quách Thiếu Kiệt khẽ nhíu mày, nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy tình cảm.
“Chẳng lẽ anh còn muốn tôi lặp lại câu vừa rồi một lần nữa à?” Tô Nhan tỏ ra không thể kiên nhẫn nghe thêm được nữa.
Cô ghét nhất là loại người bám dai như đỉa như thế này.
Lúc mới lên đại học, có rất nhiều người theo đuổi Tô Nhan, vì thế cô cực kỳ phản cảm với hành vi như thế này.
Trùng hợp Quách Thiếu Kiệt lại là loại người không có được thì sẽ dùng cách cưỡng ép.
Anh ta từng này tuổi rồi, cho tới giờ chưa bao giờ có thứ gì mà anh ta không chiếm được.
Trong mắt Quách Thiếu Kiệt, Tô Nhan cũng chỉ là một vật phẩm mà thôi.
Nhất định anh ta phải chiếm được, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
“Haiz!” Quách Thiếu Kiệt thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, không biết phải làm gì.