“Ái Vân, tôi đã rất nhãn nại trao đổi với em rồi, nhưng em lại cứng đầu như vậy.
Nếu đã như thế, em đừng có trách tôi!”
“Anh muốn làm gì?” Tô Nhan lập tức trở nên căng thẳng.
“Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn nói cho em biết một điều là Thành phố An Bắc này là địa bàn của tôi.
Chỉ cần tôi chưa gật đầu thì dù xuống khỏi cái xe này em cũng không thể đến được sân bay đâu.
Hoặc xem như em lên được máy bay thì chuyến bay kia chắc chắn cũng không bay được.
Ái Vân, em có tin không?” Quách Thiếu Kiệt mỉm cười nói.
Lời nói này vừa dứt, Tô Nhan bỗng nhiên thở gấp.
Sao cô có thể không tin được? Tập đoàn Phong Đằng đã tồn tại ở Thành phố An Bắc hơn năm mươi năm rồi.
Hơn nữa, ở nơi đây, gia đình họ Quách chẳng khác nào con rắn đầu đàn.
Nghe nói trước đây nhà họ Quách lập nghiệp từ con đường vừa chính vừa tà kéo dài hơn hai mươi năm.
Từ khi ba của Quách Thiếu Kiệt bắt đầu kinh doanh mỏ than thì nhà họ Quách mới từ từ tẩy trắng.
Mặc dù xã hội bây giờ tuân theo pháp luật, nhà họ Quách không thể một tay che trời được nữa.
Nhưng nếu họ muốn đối phó với một người phụ nữ như cô thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Sắc mặt Tô Nhan cực khó coi, cô nắm chặt tay lại, hận không thể đấm vào mặt Quách Thiếu Kiệt đang ngồi trước mặt một phát.
Nhưng lúc này, cô lại chẳng thể làm gì được, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ căng thẳng, không nói lời nào.
Quách Thiếu Kiệt thấy vậy, biết là có khả năng Tô Nhan sẽ nhả ra.
Cũng đúng, tình hình đã đi tới bước này, cô cũng không thể cứng đối cứng được.
Nếu làm như vậy chắc chắn người thiệt sẽ là cô.
Nhưng Quách Thiếu Kiệt cũng biết không thể ép Tô Nhan quá.
Cô là người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, nếu ép cô vào đường cùng thì e rằng Tô Nhan sẽ làm liều.
“Ái Vân, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng với em.
Tôi chỉ muốn em ăn với tôi một bữa cơm, đi dạo phố một vòng, đi xem một bộ phim vào tối nay.
Nếu em có thể hoàn thành ba chuyện này thì sáng sớm mai tôi sẽ điều chuyên cơ riêng đưa em về Giang Thành, được không?” Quách Thiếu Kiệt nói với giọng điệu tràn đầy tình cảm.
Tô Nhan vẫn cúi đầu, không nói một câu nào.
Lâm Dương thì lại sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
Anh nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh lùng, suy nghĩ xem nên trừng trị anh ta như thế nào.
Quách Thiếu Kiệt thì lại tiếp tục ép: “Ái Vân, em thấy sao? Ở lại đây một đêm đi! Tôi thật sự không có ý khác, tôi chỉ muốn ngắm em lâu hơn một chút mà thôi.
Thật đấy! Chỉ cần em đồng ý làm ba chuyện kia với tôi, nhất định ngày mai em và người chồng ở rể này của em sẽ được về Giang Thành một cách an toàn!” Quách Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm vào Tô Nhan, từ đầu tới cuối anh ta không liếc nhìn Lâm Dương một cái nào.
“Rất tiếc, tôi từ chối!” Tô Nhan hít sâu một hơi, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
“Vì sao?” Ánh mắt Quách Thiếu Kiệt trở nên lạnh lùng.
“Không vì điều gì cả.
Nếu không đi máy bay được thì tôi sẽ đi tàu hỏa.
Nếu không đi được tàu hỏa thì tôi bắt xe khách đi Giang Thành.
Nếu không bắt được xe thì tôi sẽ đi bộ về Giang Thành! Quách Thiếu Kiệt, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi là một người có giới hạn riêng.
Người ngồi bên cạnh tôi chính là chồng tôi.
Tôi không thể đi hẹn hò với người đàn ông khác được.
Nếu làm như vậy thì Tô Nhan tôi chẳng khác nào một người phụ nữ lẳng lơ!” Cô nói với giọng khàn khàn.
“Em cho rằng tôi không biết sao? Em với †ên vô dụng này chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Thằng vô dụng này còn chưa chạm vào em dù chỉ một ngón tay!” Quách Thiếu Kiệt như bị chọc giận, hét lớn.
Nhưng chỉ một giây sau, Tô Nhan đột nhiên nghiêng đầu, hôn lên má của Lâm Dương.
Quách Thiếu Kiệt lập tức như bị sét đánh.
Lâm Dương cũng bị khiếp sợ không kém…
Gương mặt trắng nõn của Tô Nhan trở nên ửng đỏ, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Cô từ tốn nói: “Bây giờ thì sao?”
Quách Thiếu Kiệt tức đến mức toàn thân như sắp nổ tung tới nơi, thân thể anh ta run rẩy.
“Được, được lắm! Tô Nhan! Em đừng trách tôi không cho em cơ hội.
Con đường này chính là bản thân em tự chọn đấy!”
Quách Thiếu Kiệt cảm thấy khó thở, đẩy cửa bước xuống xe.
Tô Nhan cũng cầm tay Lâm Dương, lôi anh xuống xe rồi lạnh lùng nói: “Chúng ta về thôi!”
“Được!”
Lâm Dương cũng cảm thấy hơi choáng váng, nhưng anh vẫn khẽ gật đầu.
Thái độ của cô kiên định như vậy khiến anh vô cùng tán thưởng.
Không ngờ vợ anh lại là người có ý chí, có nguyên tắc như vậy.
Quả nhiên là anh đã xem thường cô…
Chỉ có điều, hai người chưa đi được mấy bước thì đám người đi theo Quách Thiếu Kiệt đột nhiên lao tới, bao vây hai người lại.
“Giữa ban ngày ban mặt như thế này, các người muốn làm gì?” Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhan lộ ra vẻ căng thẳng.
“Nếu để hai người đi như vậy thì tôi còn mặt mũi nào nữa? Không phải em rất quan tâm chồng em sao? Đã như thế thì tôi sẽ chống mắt lên xem em có bảo vệ được chồng em hay không?” Quách Thiếu Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói với giọng lạnh lùng: “Đánh cho tôi! Đánh gãy hai chân của nó.
Tôi muốn xem xem không có chân thì nó đi về Giang Thành như thế nào!”