“Hả? Chuyện này…” Cơ thể của Chu Phú Quý run lên, anh ta không biết nên là như thế nào cho phải.
“Sao? Không làm được?”
“Không phải… Anh Kiệt à, không phải hai người này là khách của anh sao? Sao bây giờ anh lại như vậy?” Chu Phú Quý nặn ra một nụ cười, hỏi.
“Lúc trước họ là khách của tôi, nhưng bây giờ không phải! Tôi hỏi cậu lại một lần nữa, cậu có làm hay không?”
Chu Phú Quý im lặng.
Anh ta không phải kẻ ngốc, sao lại không nhận ra anh Kiệt muốn dạy dỗ Tô Nhan và Lâm Dương chứ.
Rất rõ ràng anh Kiệt đã không diễn kịch được nữa.
Anh ta muốn ép buộc Tô Nhan ngoan ngoãn phục tùng!
Thật ra, bây giờ anh ta muốn Chu Phú Quý làm như vậy chính là vì muốn Chu Phú Quý tỏ rõ thái độ, để coi anh ta muốn đứng về phe nào!
Quách Thiếu Kiệt đã hạ quyết tâm phải cướp được Tô Nhan! Nếu Chủ tịch Lâm thích Tô Nhan thì không cần nghi ngờ, chắc chắn nhà họ Quách sẽ phải đối đầu với Dương Hoa.
Mà nhà họ Quách cũng không sợ Dương Hoa.
Trước hết, không nói Dương Hoa ở Giang Thành, với địa hình xa xôi như thế, Dương Hoa không với tay đến được địa bàn của nhà họ Quách, chỉ nói dựa vào sức mạnh của doanh nghiệp trong nước thôi thì nhà họ Quách cũng không thua gì Dương Hoa.
Người thừa kế của nhà họ Quách muốn tuyên chiến, chẳng lẽ các thế lực khác ở Thành phố An Bắc lại dám không ủng hộ?
Chu Phú Quý suy ngẫm một lúc rồi âm thầm cắn răng nói: “Nếu ông già nhà tôi biết tôi đắc tội anh Kiệt vì chuyện này thì chắc chắn ông ấy cũng sẽ không đồng ý! Dương Hoa và nhà họ Quách, ông già của tôi nhất định sẽ chọn nhà họ Quách của anh! Anh Kiệt! Tôi làm “Được lắm, Chu Phú Quý, tôi biết ngay mình không uổng công coi cậu là anh em mà!” Quách Thiếu Kiệt mỉm cười vỗ tay.
Chu Phú Quý lập tức đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Dương.
“Nhóc con, lúc nấy tao đã xin lỗi mày rồi, nhưng có vẻ mày không chịu chấp nhận nhỉ!”
Chu Phú Quý lạnh lùng nói.
“Lời xin lỗi không có thành ý thì có khác gì không xin lỗi chứ?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Nếu nói như thế thì mày định trở mặt với nhà họ Chu của tao à?” Chu Phú Quý nghiêm túc nói.
Lâm Dương không nói gì mà chỉ nhìn anh †a với ánh mắt lạnh nhạt.
“Đồ chó chết, cho mày thể diện rồi mà còn không biết điều!” Chu Phú Quý bực tức tiến lên, giơ tay muốn đánh một cái thật mạnh lên trên mặt của Lâm Dương.
Nhưng bàn tay của anh ta chưa kịp tới gần mặt của Lâm Dương thì Lâm Dương đã giơ †ay tát một cái lên trên mặt của Chu Phú Quý trước.
Bốp!
Chu Phú Quý lui ra phía sau, một bên mặt hiện rõ dấu năm ngón tay, gò má cũng sưng hết cả lên.
“Mày… mày dám đánh tao à?” Chu Phú Quý tức giận đến mức nói năng lộn xộn.
“Có gì mà không dám chứ?”
“Mày… Được! Được lắm! Nhãi ranh, mày chết chắc rồi conI”
Chu Phú Quý nổi giận, sau đó lại muốn tiến lên đánh ngã Lâm Dương.
“Dừng tay lại hết đi!”
Khương Đình Thông không nhìn được bèn hét lớn.
“Chú Thông à, chuyện này không liên quan tới chú!” Chu Phú Quý tức giận nói.
“Trông dáng vẻ của cậu thế này thì coi bộ nhà họ Chu thà chọn Tập đoàn Phong Đằng chứ không chọn Dương Hoa đúng không.
”
Khương Đình Thông lạnh nhạt nói.
“Sao? Ông muốn chọn Dương Hoa à?”
Quách Thiếu Kiệt cười hỏi.
Sắc mặt của Khương Đình Thông không được tốt cho lắm, ông ta thấp giọng nói: “Tôi không chọn ai cả! Tôi chỉ muốn bảo vệ hai người bạn này của mình mà thôi!”