“Khương Đình Thông, tôi nể tình ông lớn tuổi cho nên mới khách sáo với ông như thế, đừng có mà không biết điều, nếu thật sự chọc tôi nổi giận, tôi sẽ xử luôn cả ông đấy!”
Quách Thiếu Kiệt lạnh lùng nói.
Giọng điệu của anh ta nghe vô cùng ngang ngược hùng hồn!
Biểu cảm của Khương Đình Thông trở nên lạnh lo.
“Sao hả? Cậu muốn ra tay với ông già này à?”
“Nếu ông tránh ra, tôi sẽ không đụng tới ông!”
“Nếu tôi không chịu thì sao?”
“Vậy sau này… đừng ở lại Thành phố An Bắc, chuyển sang chỗ khác kiếm cơm đi.
”
Sắc mặt của Quách Thiếu Kiệt không thay đổi, lạnh lùng nói.
Khương Đình Thông tức giận tiến tới phía trước vài bước, ông ta đứng trước mặt Quách Thiếu Kiệt, nhìn chằm chằm vào Quách Thiếu Kiệt.
Đầu lông mày của Quách Thiếu Kiệt nhíu lại.
“Sống đến tuổi này rồi, ông đây chưa từng bị một đứa con nít con nôi như cậu uy hiếp bao giờ! Cậu… có dám nói lại lần nữa không?” Khương Đình Thông lạnh lùng nói.
Quách Thiếu Kiệt không nói gì, nhưng cơn tức giận trong ánh mắt lại hiện lên rất rõ ràng.
“Người đâu!” Khương Đình Thông gọi to.
“Ông chủ!”
“Đi, lập tức dùng xe của tôi đưa cô Ái Vân và cậu Lâm trở về Giang Thành! Mặc kệ là ail Mặc kệ người từ đâu tới! Ai dám ngăn cản thì xử lý ngay tại chỗ cho tôi! Có nghe thấy không?” Khương Đình Thông quát.
“Ông chủ à… Chuyện này…”
“Mau đi!” Khương Đình Thông hét lên.
Người nọ không dám phản bác, vì thế chỉ có thể gật đầu lái xe tới.
“Mời hai cô cậu lên xe.
”
Tô Nhan vẫn còn trong trạng thái sững sờ, cô nhìn chiếc xe trước mặt không biết có nên ngồi vào hay không.
Nhưng sau đó lại bị Lâm Dương thúc giục.
“Ái Vân à, lên xe đi!”
“Nhưng mà… chuyện ở đây…”
“Chúng ta không xử lý chuyện này được đâu, rời khỏi đây trước đã.
”
“Vậy… Vậy được rồi…” Tô Nhan gật đầu, nhưng vẫn nhìn về phía Khương Đình Thông lớn tiếng nói: “Cám ơn bác nhiều lắm.
”
“Không có việc gì!” Khương Đình Thông lắc đầu.
Sau đó cửa xe khép lại, chiếc Bentley nhanh chóng lái khỏi nơi này.
Quách Thiếu Kiệt híp mắt nhìn chiếc Bentley đi xa, sau đó lại nhìn sang Khương Đình Thông, khóe miệng của anh ta lộ ra một nụ cười dữ tợn.
“Khương Đình Thông, đây chính là sự lựa chọn của ông! Đừng hối hận!”
“Ông già này sống từng tuổi này rồi, chưa biết hối hận là gì cả!”
“Có lẽ ông sẽ biết ngay thôi!”
Quách Thiếu Kiệt cười mỉa đáp, sau đó phất tay dẫn người lên xe rời đi…
Chu Phú Quý đã nói chuyện này cho Chu Vấn Nam biết.
Khi Chu Vấn Nam biết được Chu Phú Quý vẫn chưa xin lỗi, Chu Vấn Nam cực kỳ tức giận.
Thế nhưng sau khi biết chuyện Quách Thiếu Kiệt đối đầu với Dương Hoa, ông ta lại trầm tư im lặng.
“Con không nên đưa ra quyết định chủ quan như vậy.
Muốn đối phó Dương Hoa đâu phải dễ.
Theo như ba được biết, Dương Hoa đã thu vào tay mấy tập đoàn năng lượng của mấy gia tộc lớn rồi.
Thủ đoạn của Chủ tịch Lâm rất lợi hại, không gì là không thể!” Chu Vấn Nam khàn giọng nói.
“Ba, ba sợ cái gì? Dương Hoa đâu thể kiểm soát mỗi một phần đất của thành phố An Bắc này được! Hơn nữa, đó cũng là nhà họ Quách muốn đối đầu với Dương Hoa, nhà họ Chu chúng ta chỉ cần ngồi một bên xem kịch hay là được rồi.
” Chu Phú Quý cười nói.