“Ừ” Chu Vấn Nam gật đầu nói: “May mà con chỉ đi khiêu khích Lâm Dương chứ không phải là Tô Nhan.
Ba nghĩ Chủ tịch Lâm cũng chẳng thích thú gì tên nhóc ở rể này đâu, chẳng qua là vì người phụ nữ Tô Nhan kia nên mới chịu ra tay mà thôi.
Đợi đến lúc Dương Hoa tìm đến chúng ta, chúng ta cứ giữ vững quan hệ hòa hợp bình thường để nhà họ Quách kia và Dương Hoa tranh đấu sứt đầu mẻ trán với nhau.
Còn chúng ta ở bên cạnh quan sát là được!”
“Ba à, con cũng nghĩ như vậy đó.” Chu Phú Quý cười đáp.
Chú Vấn Nam trừng mắt nhìn Chu Phú Quý, hừ lạnh nói: “Nhưng lần này lão già Khương Đinh Thông kia gặp xui xẻo lớn rồi.
Lão già này nhiều tuổi thành lẩm cẩm rồi sao? Bản thân kiếm cơm ở trong địa bàn của nhà họ Quách mà lại dám đắc tội với người †a.
Ba thấy lão già này sắp bị giải quyết rồi.
Con phải chuẩn bị sẵn sàng để xem chúng ta có thể hút được chút máu nào ở trên người lão già này không!”
“Ha ha, ba à, ba cứ yên tâm.
Hai ngày này con sẽ thường xuyên tiếp xúc với cậu chủ nhà họ Quách để tìm cơ hội “Tốt!”
Bên trong căn phòng trống vắng, Khương Đình Thông đang ngồi một mình trước bàn hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Lông mày của ông ta vẫn luôn nhíu chặt chưa từng thả lỏng, sắc mặt tái nhợt trắng bệch.
Trên mặt bàn có ba chiếc điện thoại di động.
Ông ta vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ba chiếc điện thoại này không hề nhúc nhích.
Reng reng…
Lúc này, có một chiếc điện thoại chợt reo lên.
Khương Đình Thông vội vàng cầm điện thoại lên bắt máy.
“Chú Thông à, tôi đã đưa người đến Giang Thành rồi.” Người ở đầu dây điện thoại kia báo cáo.
“Rất tốt!”
Khương Đình Thông gật đầu hài lòng rồi vội vàng cúp điện thoại.
Sau đó ông ta lại cầm một chiếc điện thoại khác lên ấn vào một dãy số.
Thế nhưng sau khi ấn nút gọi đến dãy số này, điện thoại vẫn luôn báo là đường dây bận.
Khương Đình Thông càng thêm sốt ruột, ngón tay ấn số điện thoại cũng theo đó mà run rẩy không ngừng.
Nhưng ông ta lại không dám từ bỏ, vẫn kiên trì gọi điện tới dãy số đó.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng đường dây điện thoại cũng thông.
Khương Đình Thông vui sướng không thôi, kích động vội vàng lên tiếng: “Xin chào Tổng giám đốc Long Thì ra cuộc điện thoại này là gọi cho Mã Hải.
“Ông Đình Thông, ông gọi cho tôi có chuyện gì?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Mã Hải.
“À, thưa Tổng giám đốc Long, chuyện là thế này.
Tôi đã đưa được cô Ái Vân và cậu Lâm trở về Giang Thành rồi.
Tôi muốn xin lỗi vì hành vi ngu xuẩn lúc trước của mình, hy vọng Tổng giám đốc Long có thể rộng lượng tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi, cũng xin quý công ty đừng hủy bỏ hợp tác giữa hai chúng ta! Tôi… Tôi vô cùng chân thành gọi cho ông cuộc điện thoại này để làm hòa! Tôi đồng ý tự giảm mười phần trăm lợi nhuận của mình, coi như đây là cái giá tôi phải trả để có thể đưa quan hệ giữa hai nhà chúng ta trở lại như trước, cũng là thành ý của tôi dành cho quý công ty!” Khương Đình Thông run rẩy nói.
Sau khi nói hết một lượt những lời này, trái tim của ông ta như sắp vọt ra ngoài cổ họng đến nơi.
Đây là một trận đánh cược!
Khương Đình Thông biết rõ.
Ông ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Nếu như Dương Hoa không chịu đón nhận ông ta thì chẳng khác nào ông ta đã bị ném bỏ hoàn toàn.
Nhà họ Quách nhất định sẽ quay ra tính sổ với ông ta.
Dù sao thì người nhà họ Quách sẽ không cho phép một người không chịu sự khống chế của mình có thể tồn tại trong địa bàn thuộc về mình.
Vậy nên ông ta chỉ còn cách quay lưng lại với Dương Hoa.
Đây cũng là quyết định ban đầu của ông ta.
Thế nhưng sau khi nghe được những lời này của Khương Đình Thông, Mã Hải lại im lặng không lên tiếng.
Cũng không biết phải đợi bao lâu, Khương Đình Thông mới nghe thấy đối phương lên tiếng, nhưng chỉ là ba chữ đơn giản.
“Tôi biết rồi!”
Sau đó, đối phương dứt khoát cúp máy.