“Đây chính là thằng con trai nuôi của Thu Yến ấy hả?”
“Trông ngoại hình cũng ổn áp phết đấy chứ.
“Ngoại hình đẹp thì có thể làm gì được cơ chứ? Không phải vợ vẫn chạy theo người khác hay sao?”
“Haizz, chỉ trách cậu ta không có bản lĩnh, không giữ chân được người vợ xinh đẹp mà thôi “Cũng thật là đáng thương mà, vợ mình chạy đi yêu đương vụng trộm với người khác, dư luận đã xôn xao cả lên, cũng đã truyền tới tận Yến Kinh chỗ tôi, cậu ta chẳng thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cũng không biết cậu ta trải qua khoảng thời gian này bằng cách nào nữa!”
“Tôi cũng không biết cậu ta đã trải qua khoảng thời gian này như thế nào, nhưng tôi đoán lòng dạ của người này chắc chắn rất rộng lớn, nếu đổi lại là tôi, một là ly hôn, hai là băm vằm cái thằng chó đã quyến rũ vợ của mình “Ây da, anh đúng là đồ đần mà.
Cậu ta mà ly hôn thì cậu ta cạp đất mà ăn! Anh không biết sao? Cái thằng này trông thế thôi, chứ thực ra chỉ là một kẻ ăn bám bỏ đi, sau khi đến ở rể nhà người ta thì cả ngày toàn chơi bời lêu lổng, việc gì cũng không làm.
Anh bảo cậu ta ly hôn, có khác gì bảo cậu ta đi chết đâu?”
“A… Thì ra là như vậy ư?”
“Huống chỉ, người thứ ba chính là Chủ †ịch Lâm đó! Cậu ta dám cầm dao đi băm sao? Cậu ta có lá gan để làm việc đó hay sao? Đồ bỏ đi này làm sao có thể trêu chọc vào Chủ tịch Lâm cơ chứ?”
“Cũng có lý phết.
”
Mấy người nhà họ Lương đi ngang qua, châu đầu ghé tai, mỗi người đều lén lút quan sát Lâm Dương, trong miệng không ngừng thốt ra những lời bàn tán chê cười.
Lâm Dương cảm thấy chẳng sao cả, nhưng Lương Huyền Mi lại không chịu nổi.
“Mấy người đang bàn tán cái gì? Câm cái miệng thối tha của mấy người lại!” Lương Huyền Mi tức giận quát.
Mấy người nhà họ Lương kia cau mày, nhưng cũng không tranh cãi với cô ấy, mà lựa chọn rời đi.
“Anh à, anh đừng để ý tới những người kia, đám người đó bình thường toàn là ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm nên toàn đi soi mói, nói xấu người khác thôi à! Chúng ta không thèm để ý tới bọn họ.
” Lương Huyền Mi an ủi.
“Yên tâm đi, anh không để ý đâu, mấy chuyện kiểu này anh cũng nghe nhiều đến quen luôn rồi.
” Lâm Dương cười cười nói.
Lương Huyền Mi gật gật đầu.
Kỳ thật, trong lòng cô ấy đã biết rõ.
Lâm Dương chính là Chủ tịch Lâm, cái gì mà hú hí với Tô Nhan cơ chứ? Đó chính là vợ hợp pháp của anh ấy, còn cần phải hú hí hay sao chứ?
Hai người cùng tiến vào trong sân nhà Lương Thu Yến.
Giờ phút này, mùi thức ăn từ trong bếp tỏa ra thơm nức mũi.
“Chị ơi, chị đã về!”
Một âm thanh mang theo chút nũng nịu truyền ra, sau đó nhìn thấy một bóng người tràn đầy sức sống từ trong nhà chạy ra, lao thẳng vào trong ngực Lương Huyền Mi, cái đầu nhỏ không ngừng dụi dụi.
Lương Huyền Mi có hơi xấu hổ, lén liếc qua nhìn Lâm Dương, gương mặt đỏ bừng lên, vội vàng thấp giọng nói: “Được rồi Huyền Du, đừng quậy nữa, anh cả đang ở bên cạnh đấy?”
“Anh Trạch Nghệ tới rồi sao? Sao em không thấy anh ấy vậy?” Lương Huyền Du tò mò ngó nghiêng bốn phía.
“Không phải là anh Trạch Nghệ tới, mà là anh Lâm Dương tới! Em mau thông báo cho mọi người đi.
” Lương Huyền Mi nói.
“Lâm Dương ư?”
Lương Huyền Du liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, thực ra cô bé đã trông thấy Lâm Dương từ trước, chỉ là cố tình không để ý tới anh.
Cô bé hừ lạnh một tiếng: “Đó không phải là con rùa đen ăn bám bị người ta cắm sừng cho hay sao, anh ta mà cũng xứng làm anh cả của em ưt Chị à, em vẫn còn muốn giữ mặt mũi đó, nếu như việc này truyền đến trường học, vậy em sẽ bị bạn học cười cho thối mũi đó!”
“Em vừa nói cái gì?”
Khuôn mặt Lương Huyền Mi lập tức biến sắc, nghiêm nghị quát: “Em không được phép vô lễ như vậy! Cái gì mà sừng với không sừng cơ chứ? Không cho phép em nói bậy!”
“Chị, em có nói sai cái gì đâu, sao chị lại quát em.
Tất cả mọi người đều biết hết, trên mạng ngày nào người ta chẳng bàn tán rằng vợ anh ta lén lút với Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa, nó vẫn còn đang năm chềnh ềnh trên top tìm kiếm của Facebook đó…” Lương Huyền Du vô cùng tủi thân nói.
“Em… Em còn dám cãi? Cái con nhỏ láo toét này!” Lương Huyền Mi tức đến run rẩy cả người, hận không thể quất nát mông của Lương Huyền Du.
Lúc này, một bóng người từ trong nhà bước ra.
Chính là Lương Thu Yến.