“Anh… anh muốn làm gì?” Lương Huyền Du trở nên căng thẳng, cả người khế run.
“Huyền Du, anh không muốn làm gì cả.
Anh chỉ muốn em là bạn gái của anh.
Anh rất thích sự đơn giản, thẳng thắn và tốt bụng của em.
Chỉ cần em gật đầu, sau đó chúng ta đi dùng bữa, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chẳng phải sao?”
“Vân Tư Phàm, chẳng phải anh có bạn gái rồi sao? Nghe nói nửa học kỳ anh đổi ba người bạn gái, anh có thể đi tìm họ không?
Đừng quấy rầy tôi… Tôi… Tôi vẫn chưa muốn tìm bạn trai… ” Lương Huyền Du gần như van xin.
“Anh có điểm nào không tốt sao?” Vân Tư Phàm nhìn Lương Huyền Du một cách kỳ lạ.
“Anh điểm nào cũng tốt.
Chỉ là… Chỉ là tôi đã có người mà tôi thích.
Tôi đã từng nói với anh rồi mà…”
“Chính là tên Chủ tịch Lâm gì đó ư? Thật đáng tiếc, người mà anh ta thích lại là vợ của người khác chứ không phải em.” Vân Tư Phàm cười nhẹ nhàng nói.
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt Lương Huyền Du trở nên kỳ quái rồi liếc nhìn Lâm Dương bên cạnh, nhưng lại thấy Lâm Dương đã tiến về phía trước rồi.
“Được rồi Vân Tư Phàm, anh đừng làm khó em gái tôi nữa.
Buổi chiều em ấy còn có lớp nên phải tranh thủ thời gian đến trường, anh lại ở đây gây khó dễ cho em ấy, nếu để em ấy đến muộn cũng không hay lắm đâu.”
Lâm Dương mở lời.
Vân Tư Phàm nhìn anh với chút kỳ quái: “Anh là…”
“Tôi là anh trai của Huyền Du.”
“Tôi đã từng gặp Lương Bình Minh và Lương Trạch Nghệ, có vẻ như trông anh không giống anh trai của cô ấy.” Vân Tư Phàm nhẹ nhàng nói.
“Tôi là con nuôi của Lương Thu Yến, nhưng anh không cần vướng bận mối quan hệ giữa †ôi và Huyền Du.
Nói người của anh buông tha cho em ấy.
Nếu việc học của em ấy bị trì hoãn, tôi sẽ rất khó giải thích với mẹ nuôi.”
Lâm Dương nói.
“Tôi cũng muốn Huyền Du nhanh chóng đến trường học, nhưng cô ấy không đồng ý làm bạn gái tôi, làm sao tôi có thể để cho cô ấy đi được?” Vân Tư Phàm mỉm cười nói.
“Vậy ý của anh là không cho em ấy đi?”
“Vậy nếu tôi từ chối thì anh có thể làm gì tôi?” Vân Tư Phàm cười nhẹ, nói.
Lâm Dương khẽ cau mày, tuy anh muốn ra †ay nhưng nghĩ đến việc một khi mình ra tay chỉ gây phiền phức cho gia đình của Lương Thu Yến.
Suy nghĩ một lát, anh năm lấy cánh †ay Lương Huyền Du, khẽ nói: “Lương Huyền Du, chúng ta đi vào bằng cổng chính.”
“Ơ kìa, anh buông tay tôi ra.
Anh là ai chứ? Đừng có làm rối tung mối quan hệ.”
Lương Huyền Du vùng vẫy mạnh thoát ra khỏi cổ tay Lâm Dương, mặt mũi tràn đầy sự ghét bỏ nhìn về phía anh.
Lâm Dương cau mày không nói gì.
Nhưng Lương Huyền Du rõ ràng đồng ý với những gì anh nói, lập tức xoay người đi đường vòng.
Nhưng trước khi hai người tiến lên thêm vài bước thì có mấy người nhao nhao chạy tới, một lần nữa chặn đường đi của họ.
Dường như tình hình có điều gì đó là lạ.
Lương Huyền Du vội vàng ném cặp sách sang một bên, tư thế có chút run rẩy.
Dù sao nhà họ Lương cũng là một gia tộc lớn, người trong gia tộc đều học võ công, Lương Huyền Du tuy còn nhỏ nhưng cũng học được một ít võ công từ các anh chị của mình.
Nhưng kỹ năng võ thuật của Huyền Du như mèo cào, đối phó với bọn du côn còn có chút vất vả thì huống chỉ là đối phó với bọn côn đồ của Vân Tư Phàm.
Lâm Dương nhìn chằm chằm những người này, hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Xem bộ dạng bọn họ thì có vẻ là không thể không ra ray được.
“Huyền Du, ra sau lưng anh.” Lâm Dương thì thào.
“Ra… Sau lưng anh? Là sao? Là anh muốn tôi nhìn anh bị đánh à?” Lương Huyền Du run rẩy nói.
“Đó không phải là ý của anh…
“Tôi quan tâm anh có ý gì sao? Anh mau mau lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, mau lên…” Lương Huyền Du hét toáng lên.