“Hiệp hội Võ thuật?”
Lâm Dương rất bất ngờ.
Hiệp hội Võ thuật đến nhà họ Lương chính là vì Lương Huyền Mi, nhưng chiều nay khi anh đưa Lương Huyền Du tới trường học, Lương Huyền Mi hoàn toàn không có mâu thuẫn gì với đám người của Vân Tư Phàm, người của Hiệp hội Võ thuật chạy tới đây để làm gì?
“Anh đi xem cùng em.
” Lâm Dương lên tiếng.
“Anh à, hay là không cần đâu, anh đi vào trong sân với mẹ là được, em có thể xử lý được.
” Lương Huyền Mi ngập ngừng nói.
Cô ấy không muốn liên lụy đến Lâm Dương, dù gì cô ấy cảm thấy mình đã nợ anh quá nhiều rồi.
Lâm Dương lại cười thản nhiên: “Sao vậy?
Em không yên tâm với thực lực của anh trai em sao? Đừng lo lắng, đi thôi, đi nhìn một chút”
Thấy Lâm Dương kiên quyết muốn đi, Lương Huyền Mi cũng chỉ đành từ bỏ.
Lương Hổ Khiếu, người quản lý chỉ chính của nhà họ Lương có việc phải đi công tác, mà Lương Khánh Tùng, người quản lý của chỉ thứ hai đang dưỡng bệnh trong núi, bởi vậy nhà họ Lương lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lương Vệ Quốc, người quản lý của chỉ thứ ba ở đây.
Mấy người Lương Đức Khanh, Lương Hồng Anh và Lương Phong Liêm đều đã có mặt.
Lương Huyền Mi đi theo Lâm Dương đến sảnh chính.
Người của Hiệp hội Võ thuật ngồi trong sảnh, người giúp việc đang châm trà cho họ.
Lâm Dương nhìn thoáng qua những người này một chút, phát hiện họ đều mặc võ phục cổ truyền, nhưng trên ngực có đeo những huy hiệu kỳ lạ khác nhau.
Đây hẳn là ấn ký của Hiệp hội Võ thuật.
Ánh mắt của Lâm Dương đặt trên người một người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đầu, trông dáng vẻ vô cùng thanh tú, hình như chưa tới ba mươi.
Người phụ nữ này có khuôn mặt xinh đẹp, đường nét sắc sảo nhưng trông mười ngón tay lại rất rắn chắc, hơn nữa đôi mắt cực kỳ thâm thúy.
Rõ ràng cô ta không phải là một người phụ nữ nhu mì yếu đuối, mà là một bậc thầy võ thuật.
Huống hồ vị trí cô ta ngồi cũng ở ghế đầu, hẳn là thủ lĩnh của đám người này.
“Huyền Mi, sao em lại đưa tên rác rưởi này đến đây vậy? Em còn chưa cảm thấy nhà chúng ta đủ mất mặt hay sao? Hơn nữa tên rác rưởi này lại không phải là người nhà họ Lương chúng ta, em còn không mau đuổi anh ta đi?”
Một giọng nói bén nhọn vang lên.
Lương Huyền Mi khẽ giật mình rồi nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy Lương Bình Minh đang ôm một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, liếc mắt nhìn về phía Lâm Dương.
“Bình Minh?” Đôi mày liễu của Lương Huyền Mi chợt nhíu chặt lại: “Anh Lâm là con trai nuôi của mẹ em thì tất nhiên chính là người nhà họ Lương , sao anh có thể nói như vậy chứ?”
“Hỗn láo! Lương Huyền Mi, sao em có thể nói chuyện với anh như vậy? Anh là anh hai của em, em lại dám gọi thẳng tên anh? Đúng là không biết lớn nhỏ!” Lương Bình Minh nổi giận lập tức quát lên.
“Hôm nay ở đây có khách, em không muốn cãi nhau với anh.
” Lương Huyền Mi bình tĩnh nói.
“Em…” Lương Bình Minh tức giận, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn cho cô ấy một chút mặt mũi, dù gì Lương Huyền Mi cũng từ đảo Tiêu Sầu ra, thực lực có thể nói hơn hẳn so với đám thanh niên trẻ tuổi, ai cũng đều không dám gây sự.
Cậu ta nổi nóng, chỉ có thể trút giận lên người của Lâm Dương.
“Mày là cái tên vô tích sự chỉ biết núp sau váy đàn bà, vợ mày đã chạy theo người khác rồi, mà mày còn không mau chóng trở về Giang Thành đuổi theo vợ của mình đi, chạy đến đây xem náo nhiệt làm gì?” Lương Bình Minh lên tiếng.
“Tôi không thể ở đây xem náo nhiệt được sao? Cậu nói tôi không phải là người nhà họ Lương thì người phụ nữ ở bên cạnh cậu cũng không phải đâu.
” Lâm Dương cười nói.
“Tương lai tao sẽ cưới cô ấy, cô ấy là vợ chưa cưới của tao, sao lại không phải là người nhà họ Lương chứ?” Cậu ta hừ lạnh, nói xong còn ôm cô gái đó chặt hơn, mà cô gái đó cũng e thẹn khẽ đấm nhẹ vào ngực cậu †a, trên khuôn mặt ngập tràn sự ngọt ngào.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên lộ ra vẻ tò mò: “Cậu muốn kết hôn với cô gái này sao? Vậy còn cái cô ở quán trà sữa đó thì sao, cậu định giải quyết như thế nào?”
Khi lời này vừa dứt, vẻ mặt của Lương Bình Minh bỗng sững sờ.
Sắc mặt của cô gái đó cũng bất chợt thay đổi, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Quán trà sữa gì vậy?”
“Anh… anh có biết đâu, anh không biết tên này đang nói cái gì…” Lương Bình Minh vội vàng giải thích, sau đó quát lên với Lâm Dương: “Thằng nhóc thối tha, mày đừng có ăn nói bậy bạ.
”
Chương 1168:
“Hiệp hội Võ thuật?”
Lâm Dương rất bất ngờ.
Hiệp hội Võ thuật đến nhà họ Lương chính là vì Lương Huyền Mi, nhưng chiều nay khi anh đưa Lương Huyền Du tới trường học, Lương Huyền Mi hoàn toàn không có mâu thuẫn gì với đám người của Vân Tư Phàm, người của Hiệp hội Võ thuật chạy tới đây để làm gì?
“Anh đi xem cùng em.
” Lâm Dương lên tiếng.
“Anh à, hay là không cần đâu, anh đi vào trong sân với mẹ là được, em có thể xử lý được.
” Lương Huyền Mi ngập ngừng nói.
Cô ấy không muốn liên lụy đến Lâm Dương, dù gì cô ấy cảm thấy mình đã nợ anh quá nhiều rồi.
Lâm Dương lại cười thản nhiên: “Sao vậy?
Em không yên tâm với thực lực của anh trai em sao? Đừng lo lắng, đi thôi, đi nhìn một chút”
Thấy Lâm Dương kiên quyết muốn đi, Lương Huyền Mi cũng chỉ đành từ bỏ.
Lương Hổ Khiếu, người quản lý chỉ chính của nhà họ Lương có việc phải đi công tác, mà Lương Khánh Tùng, người quản lý của chỉ thứ hai đang dưỡng bệnh trong núi, bởi vậy nhà họ Lương lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lương Vệ Quốc, người quản lý của chỉ thứ ba ở đây.
Mấy người Lương Đức Khanh, Lương Hồng Anh và Lương Phong Liêm đều đã có mặt.
Lương Huyền Mi đi theo Lâm Dương đến sảnh chính.
Người của Hiệp hội Võ thuật ngồi trong sảnh, người giúp việc đang châm trà cho họ.
Lâm Dương nhìn thoáng qua những người này một chút, phát hiện họ đều mặc võ phục cổ truyền, nhưng trên ngực có đeo những huy hiệu kỳ lạ khác nhau.
Đây hẳn là ấn ký của Hiệp hội Võ thuật.
Ánh mắt của Lâm Dương đặt trên người một người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đầu, trông dáng vẻ vô cùng thanh tú, hình như chưa tới ba mươi.
Người phụ nữ này có khuôn mặt xinh đẹp, đường nét sắc sảo nhưng trông mười ngón tay lại rất rắn chắc, hơn nữa đôi mắt cực kỳ thâm thúy.
Rõ ràng cô ta không phải là một người phụ nữ nhu mì yếu đuối, mà là một bậc thầy võ thuật.
Huống hồ vị trí cô ta ngồi cũng ở ghế đầu, hẳn là thủ lĩnh của đám người này.
“Huyền Mi, sao em lại đưa tên rác rưởi này đến đây vậy? Em còn chưa cảm thấy nhà chúng ta đủ mất mặt hay sao? Hơn nữa tên rác rưởi này lại không phải là người nhà họ Lương chúng ta, em còn không mau đuổi anh ta đi?”
Một giọng nói bén nhọn vang lên.
Lương Huyền Mi khẽ giật mình rồi nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy Lương Bình Minh đang ôm một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, liếc mắt nhìn về phía Lâm Dương.
“Bình Minh?” Đôi mày liễu của Lương Huyền Mi chợt nhíu chặt lại: “Anh Lâm là con trai nuôi của mẹ em thì tất nhiên chính là người nhà họ Lương , sao anh có thể nói như vậy chứ?”
“Hỗn láo! Lương Huyền Mi, sao em có thể nói chuyện với anh như vậy? Anh là anh hai của em, em lại dám gọi thẳng tên anh? Đúng là không biết lớn nhỏ!” Lương Bình Minh nổi giận lập tức quát lên.
“Hôm nay ở đây có khách, em không muốn cãi nhau với anh.
” Lương Huyền Mi bình tĩnh nói.
“Em…” Lương Bình Minh tức giận, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn cho cô ấy một chút mặt mũi, dù gì Lương Huyền Mi cũng từ đảo Tiêu Sầu ra, thực lực có thể nói hơn hẳn so với đám thanh niên trẻ tuổi, ai cũng đều không dám gây sự.
Cậu ta nổi nóng, chỉ có thể trút giận lên người của Lâm Dương.
“Mày là cái tên vô tích sự chỉ biết núp sau váy đàn bà, vợ mày đã chạy theo người khác rồi, mà mày còn không mau chóng trở về Giang Thành đuổi theo vợ của mình đi, chạy đến đây xem náo nhiệt làm gì?” Lương Bình Minh lên tiếng.
“Tôi không thể ở đây xem náo nhiệt được sao? Cậu nói tôi không phải là người nhà họ Lương thì người phụ nữ ở bên cạnh cậu cũng không phải đâu.
” Lâm Dương cười nói.
“Tương lai tao sẽ cưới cô ấy, cô ấy là vợ chưa cưới của tao, sao lại không phải là người nhà họ Lương chứ?” Cậu ta hừ lạnh, nói xong còn ôm cô gái đó chặt hơn, mà cô gái đó cũng e thẹn khẽ đấm nhẹ vào ngực cậu †a, trên khuôn mặt ngập tràn sự ngọt ngào.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên lộ ra vẻ tò mò: “Cậu muốn kết hôn với cô gái này sao? Vậy còn cái cô ở quán trà sữa đó thì sao, cậu định giải quyết như thế nào?”
Khi lời này vừa dứt, vẻ mặt của Lương Bình Minh bỗng sững sờ.
Sắc mặt của cô gái đó cũng bất chợt thay đổi, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Quán trà sữa gì vậy?”
“Anh… anh có biết đâu, anh không biết tên này đang nói cái gì…” Lương Bình Minh vội vàng giải thích, sau đó quát lên với Lâm Dương: “Thằng nhóc thối tha, mày đừng có ăn nói bậy bạ.
”