“Thư ký Vân, tôi đã nói rồi, bất kể thế nào, tôi cũng không để cô mang Huyền Mi đi.
Lúc trước Huyền Mi bị người đảo Tiêu Sầu mang đi, tôi không lên tiếng.
Nhưng lần này có phải liều mạng cũng không để các người mang nó rời khỏi nhà họ Lương ! Các người mang Huyền Mi về Hiệp hội võ thuật, đơn giản chính là muốn cho nhà họ Vân một câu trả lời! Bây giờ người nhà họ Vân cũng đã ở đây, đã vậy, †ôi sẽ cho người nhà họ Vân một câu trả lời!”
Lương Phong Liêm trầm giọng nói.
Thư ký Vân nghe xong, còn muốn nói thêm, nhưng Vân Hồng Hải ở bên cạnh đã tỏ ý bảo cô ta trước tiên đừng lên tiếng, sau đó nhìn Lương Phong Liêm: “Ông muốn thế nào?”
“Tôi biết, người nhà họ Vân các người †ức giận như vậy cũng chỉ vì cảm thấy mất mặt, chỉ cần tôi cho các người mặt mũi là đủ rồi.
Nhưng mà, tôi lại không thể làm tổn hại danh dự nhà họ Lương , nếu không tôi chính là kẻ có tội với nhà họ Lương , Huyền Mi cũng sẽ trở thành kẻ có tội với nhà họ Lương.
Đã tới nước này, tôi chỉ có một cách có thể giải quyết tất cả.
”
Lương Phong Liêm thấp giọng nói, trên mặt ảm đạm như tro tàn.
Hiển nhiên, ông ấy đã có quyết định.
“Cách gì?” Vân Hồng Hải hỏi như xem trò Vui.
Lời này vừa dứt, Lương Phong Liêm đột nhiên cầm lấy chân ghế gãy lìa bên cạnh, đâm vào bụng mình.
Phập.
Nửa cái chân ghế gấy trực tiếp bị đâm vào bụng Lương Phong Liêm.
“Phong Liêm!”
“Phong Liêm!”
“Chú Liêm!”
Người nhà họ Lương lập tức sợ hãi vọt tới.
“Bal”
Lương Huyền Mi cũng thê lương kêu lên, giấy giụa vọt đến cạnh Lương Phong Liêm, vội vàng đỡ lấy Lương Phong Liêm ngã xuống.
“Ba, sao ba ngốc vậy chứ?”
Lương Huyền Mi kêu khóc, nước mắt như hạt châu đứt dây, không ngừng chảy xuống…
Giờ khắc này, ngay cả người nhà họ Vân cũng sợ hãi.
Người của Hiệp hội võ thuật đều không lên tiếng.
Đâu ai ngờ tới, Lương Phong Liêm lại cực đoan đến vậy.
Lâm Dương cũng vọt tới, nhìn cây gỗ còn cắm trên bụng Lương Phong Liêm, lúc này máu tươi đang không ngừng chảy ra ngoài theo miệng vết thương.
“Đừng cử động.
”
Lâm Dương hét lên, sau đó rút ra một cây châm bạc, đâm vào bụng ông ấy, cầm máu.
“Hả?”
Bên kia, ông lão đứng sau Vân Hồng Tĩnh không khỏi giật giật khoé mắt, chăm chú nhìn Lâm Dương.
Rất nhanh, máu ngừng chảy.
Lâm Dương kiểm tra qua, vẻ mặt càng lạnh lùng.
Lương Phong Liêm bị thương không nhẹ.
Ông ấy căn bản không nhẹ tay.
Đây hoàn toàn là muốn tự sát.
Ông ấy đã hết cách rồi.
Một bên là áp lực gia tộc, một bên là trách nhiệm của kẻ làm ba, ông ấy chỉ có thể dùng cách cực đoan này để giải quyết tất cả.
“Thư ký Vân! Gia chủ Vân, bây giờ các người hài lòng chưa?”
Lương Vệ Quốc hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, khàn khàn nói.
Thư ký Vân không lên tiếng.
Trái lại Vân Hồng Tĩnh gật đầu, lạnh lùng nói: “Nếu Lương Phong Liêm đã làm tới nước này, nếu chúng tôi còn làm tới, người khác sẽ nói chúng tôi không buông tha người! Đã như vậy, chuyện này xí xoá được rồi! Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, vung tay lên, muốn dẫn người rời đi.