“Đảo Tiêu Sầu lừng danh thiên hạ, khuấy đảo các môn phái võ công, sao có thể đơn giản như vậy.”
“Thật là quá thất vọng.”
Ai nấy đều lắc đầu nguầy nguậy, rõ ràng là không phục với màn biểu diễn của Lương Huyền Mi.
Trịnh Nhã Vân cũng nhíu mày đăm chiêu.
“Lương Huyền Mi, thật sự lúc nấy là cô thi triển chiêu thức của đảo Tiêu Sầu đó sao?”
Cô ta trầm giọng hỏi, trong lòng có chút nghỉ ngờ.
“Đúng vậy, mọi chiêu thức tôi đều đã thi triển hết thảy cho mọi người xem!” Lương Huyền Mi vội nói.
“Theo tôi thấy thì cô gái này chắc chắn là đang cố tình giấu giếm gì đó.
Nếu không, làm sao chỉ dựa vào mấy động tác mèo cào mà cô ta lại tự xưng là bí kíp của đảo Tiêu Sầu, có thể khuấy đảo võ lâm, làm cả thiên hạ phải nể sợ!” Một bà lão lạnh lùng nói.
“Cô gái này, cô đang chơi khăm bọn ta phải không?” Một người đàn ông trung niên khàn giọng hỏi.
“Tôi không hề nói dối hay chơi xấu mọi người.
Những gì tôi vừa thi triển thực sự chính là võ thuật của đảo Tiêu Sầu.” Lương Huyền Mi lớn tiếng nói.
“Nhưng những chiêu thức vừa rồi quá †ầm thường.”
“Mong bí thư Vân và mọi người hiểu giúp tôi.
Tuy tôi được đảo Tiêu Sầu lựa chọn để ra đảo học võ công, nhưng tôi chỉ là một đệ tử ngoại môn.
Hơn nữa lại còn ở trên đảo mới ít lâu, nên tôi không thể tiếp cận được sự sâu xa của võ thuật nơi đây.
Tôi đã nói rõ là những động tác vừa rồi chỉ là động tác bên ngoài, còn các chiêu thức thi triển bên trong thì tôi thực sự chưa nắm được rõ ràng.” Lương Huyền Mi bất đắc dĩ nói.
“Cô nói dối.
Rõ ràng cô đang chơi khăm chúng ta!”
Một nam thanh niên đột nhiên vỗ bàn, rồi lớn tiếng quát.
“Tôi không hề làm gì có lỗi hết!” Lương Huyền Mi nóng nảy đáp.
“Lương Huyền Mi, nếu cô biết điều thì hãy mau giao bí kíp võ công đảo Tiêu Sầu ra đây.
Nếu không đừng trách chúng ta độc ác.”
Trịnh Nhã Vân lạnh lùng quát.
Lương Huyền Mi thực sự tức giận.
Nhưng cô càng tức thì lại càng không khóc nổi, chỉ biết nôn nóng đáp lời: “bí thư Vân, tôi thực sự chỉ biết đến đó thôi, không biết gì hơn.”
“Mất dạy!”
Một bà lão đứng vụt lên, lập tức tát cho Lương Huyền Mi một cái.
Thể trạng Lương Huyền Mi còn chưa hồi phục hết sau chấn thương.
Bây giờ lại bị ăn một tát, cơ thể cô mệt mỏi không chịu nổi chấn động liền té ngã trên đất.
“Đứa con gái thối tha, đến giờ này mà còn muốn già mồm.
Nếu mày không chịu khai ra sự thật, bà già này hôm nay sẽ phế võ công của cô!”
“Tôi biết gì thì đã nói ra hết rồi.
Các người thật là ảo tưởng.
Các người nghĩ chỉ cần đi đảo Tiêu Sầu mấy năm là có thể học được hết toàn bộ chiêu thức võ công sao? Nếu thực sự tôi đã biết hết thứ võ công bí truyền đó thì tôi còn để cho các người đánh mắng như vậy hay sao?” Lương Huyền Mi nổi giận thét lên.
“Gô cô cô…Đồ con gái ngông cuồng, cô còn dám mở miệng ra cãi à.”
Bà lão tức giận dồn hết lực, xông lên đánh một chưởng thật mạnh vào bụng Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi vốn đang suy yếu, không thể đỡ nổi uy lực như vậy.
Thoáng chốc cô đã bị đẩy ra xa, đến lúc dừng lại thì không ngừng nôn ra máu tươi.
Tuy bà lão tuổi đã cao, nhưng trong cơn thịnh nộ chưởng võ vừa rồi lại được dồn sức mạnh đến không ngờ.
Nhiều người nhíu mày ái ngại.
Nhưng bà lão vẫn chưa hả giận, lại còn muốn tiến đến tiếp tục đánh Lương Huyền Mi.
“Bà ơi thôi bà đừng đánh nữa, bà mà đánh nữa là cô ta chết ở đây luôn đấy!”
Một người trung niên nấy giờ cảm thấy chướng mắt, đành quát lên ngăn bà lão lại.
Bà lão nghe xong, quắc mắt nhìn người nọ nhưng cũng ngừng tay lại.
Lúc này Trịnh Nhã Vân mới đứng lên, lạnh nhạt nói với Lương Huyền Mi: “Lương Huyền Mi, tôi cho cô cơ hội cuối cùng để đem võ công đảo Tiêu Sầu ra thi triển cho chúng tôi xem một lần.
Nếu không hôm nay cô sẽ bị phế võ công! Tôi cho cô lựa chọn”
Trịnh Nhã Vân vừa nói xong, cả phòng im lặng như tờ.