“Khi nào tôi xong việc sẽ kí cho anh, hiện bí thư Vân đang họp ở tầng mấy ?”Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Lầu hai, bí thư đang họp ở lầu 2, ngài có cần tôi gọi điện cho bí thư Vân trước không g?”
“Không cần đâu, Nhụy Thi, cô ở đây chờ tôi!”
Lâm Dương xua tay tỏ ý từ chối rồi bước Vào trong.
Trên tầng hai, bí thư Vân đang ngồi giữa phòng họp, trước mặt cô ta là một chiếc notebook, nó đang phát một đoạn video.
Cô ra hiệu cho người bên cạnh, người đó hiểu ý, nhanh chóng thao tác trên notebook..
Bíp.
Một âm thanh vang lên.
Ngay lập tức, màn hình lớn trong phòng hiện ra hình ảnh.
Mọi người chụm đầu bàn tán sôi nổi.
Trên màn hình là hình ảnh một trận đấu của hai nam thanh niên, đang đứng trên lôi đài chiến đấu.
Một người có vẻ có sức mạnh rất lớn, mỗi lần ra đòn đều cảm nhận được một luồng khí cực mạnh,lúc quyền cước của hắn chạm tới sàn nhà khiến cho các tấm chắn trên lôi đài đều rung chấn mạnh như sắp vỡ.
Người còn lại thì thần thái rất lãnh đạm, vẫn chưa chịu ra đường quyền nào, mà chỉ †ập trung phòng thủ và né đòn, tuy nhiên than thủ rất nhẹ nhàng.
Dù đối phương hùng hổ tiến vào thế nào cũng không chạm được vào người anh ta.
Một lúc sau, cái người có sức mạnh tưởng như vô cùng kia đã không còn mạnh mẽ được như lúc đầu, sức tàn lực kiệt thở không ra hơi.
Người còn lại lập tức nhanh chóng phi thân đến, chớp mắt đã tiến sát lại, đặt ngón †ay nhẹ nhàng nơi trán đối phương.
Chỉ trong phút chốc, người thanh niên mạnh khỏe lúc nãy bỗng bị toàn thân co giật, run lẩy bẩy.
Sau đó toàn thân bất động, chậm rãi ngã trên mặt đất.
Chỉ bằng một chiêu duy nhất đó mà đã hạ gục được đối thủ.
Mọi người ai nấy đều sởn da gà kinh sợ.
“Đây là hình ảnh cuộc giao đấu của Hứa Tam Chấn cùng Thiên tài.
Các vị hẳn đều biết thực lực của Hứa Tam Chấn, được ngợi ca là thiên tài võ thuật của tỉnh Hoài Nam, thế mà lại thất bại một cách ê chề trước mặt Thiên tài thế này.” Trịnh Nhã Vân nhàn nhạt mở miệng.
Phòng họp im lặng phăng phắc.
“Xin hỏi Thiên tài này là ai vậy?” Một giọng người đàn ông dò hỏi.
“Thiên tài xếp hạng thứ mười trong số các cường giả Trường Ẩn, tên là Mạn Thiên Hà.”
“bí thư Vân hôm nay cho chúng tôi xem cái này là có ý gì?” Bà lão híp mắt nhìn bí thư Vân.
” Hiệp Hội Võ Thuật có rất nhiều nhân tài, †uy nhiên những kẻ tài năng như thiên tài thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay, tôi mời mọi người đến đây, là để mong có người giao hảo được với Mạn Thiên Hà, mời người này về gia nhập Hiệp Hội Võ Thuật.”
Trịnh Nhã Vân nhấp một ngụm trà, từ tốn nói.
Ai nấy trố mắt nhìn nhau ngơ ngác, sôi nổi bàn luận.
“bí thư Vân, việc này không phải dễ dàng.
Mạn Thiên Hà tính cách kiêu ngạo, nếu muốn hắn gia nhập Hiệp Hội Võ Thuật, chắc là hắn cũng không thèm, thì chỉ có cách là chúng ta phải hứa cung cấp cho hắn được nhiều quyền lợi béo bở mới được.” Một phu nhân nói.
“Bà nghĩ người như anh ta sẽ hứng thú với thứ gì đây? Trịnh Nhã Vân mỉm cười hỏi.
Phu nhân kia liền nhỏ giọng :“Những thứ †ầm thường chắc chắn không bao giờ được hắn thích.
Theo tôi, không biết chừng là hắn sẽ có hứng thú với chuyện ‘kia’: “Chuyện kia?”
Nhiều người nhăn mặt.
“Hoành phương, chỗ đó là nơi càng ít người biết càng tốt.
Hiện tại cũng chẳng biết Mạn Thiên Hà là con người như thế nào, tự dưng khi không lại nói cho Mạn Thiên Hà chuyên đó, chỉ sợ sau này mà hắn đi tung tin lung tung, chúng ta sẽ chẳng còn gì nữa đâu.” Một người phản đối.
“Đó chỉ là đề xuất của tôi, nếu không đồng ý thì anh cũng không cần tỏ ra gay gắt như vậy đâu.” Phương phu nhân lắc đầu.