Mọi người ngạc nhiên.
Anh ta muốn làm gì thế?
Bác sĩ Lâm thu hồi lực ở tay lại, anh thực hiện theo ý muốn của mọi người.
Chẳng lẽ tên khốn này từ bỏ? Mọi người trong lòng thì đang suy nghĩ về việc dừng hay tiếp tục, nhưng trên tay thì lại giữ nguyên độ mạnh của lực, lập tức đánh những đòn đầy ác ý vê phía Lâm Dương.
Rầm! Rầm! Rầm! Râầm! Những đường quyên liên tiếp được tung ra.
Tất cả đều hướng về phía Lâm Dương Bao quanh Lâm Dương là khí lực cực mạnh khiến người ta cảm tưởng mọi vật đều có thể bị xé rách.
Nhưng lạ thay cả người Lâm Dương lại không hề có chút hê hấn gì.
Dù đòn đánh có tàn độc, thâm hiểm đến đâu, thì thân hình của anh vẫn nguyên vẹn không suy suyển.
Giống như là nãy giờ mọi người đang nện vào một tấm thép thật là dày đặn và chắc chắn, chứ không phải trên một người bằng xương bằng thịt.
“Cái gì?”
Mọi người ai cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Riêng Trịnh Nhã Vân cực kì khiếp sợ: “Hóa ra sức lực của các ngươi chỉ đến thế này thôi ư?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, rồi ngay lập tức lạnh mặt, dùng tay chém như một lưỡi đao, sử dụng chính những chiêu thức mà bọn người kia đánh lên người anh, chém trả vê phía bọn họ.
“Không ổn rồi, mọi người dừng tay lại”
Trịnh Nhã Vân vội kêu lên.
Mọi người ai cũng sợ hãi tột cùng, vội vàng dừng chiêu thức đang thi triển lại.
Nhưng vẫn còn vài người chưa kịp thu hôi động tác của mình.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Tiếng xương cốt bị võ vang lên trong không gian.
Hóa ra tay chân của mấy người bị phản đòn của Lâm Dương đánh trúng, đều bị gãy ngược, phần xương đều bị gãy, ai nấy đều trông rất thê thảm.
Tiếng ai oán than khóc cũng dân dần vang động cả phòng.
“Xàm bậy!”
Trịnh Nhã Vân giận đến tím tái mặt mũi, cầm đao xông vào phía Lâm Dương định chém người anh.
Nhưng đao còn chưa chạm tới gân người của Lâm Dương, thì anh đã nhanh chóng dùng chân đá trực tiếp vào ngực Trịnh Nhã Vân.
Vèo! Cả người Trịnh Nhã Vân bị đội ngược lại phía sau, đập mạnh vào cửa phòng họp khiến cánh cửa gãy nát, bản thân cô cũng bị ngã trên đống đổ nát, miệng chảy máu, chật vật nằm một chỗ.
RỐT 2P Xung quanh mọi người ai nấy mặt mày đều biến sắc.
“Tôi đã nghe đồn là bác sĩ Lâm không chỉ trị bệnh, mà còn biết cả võ thuật, hôm nay mới được chứng kiến tận mắt.
Đúng là không chỉ y thuật cao siêu, mà trình độ võ công cũng thật phi phàm.
Mọi người ở đây, chúng †a không nên đấu nữa, nếu không cả hai bên khó tránh khỏi tổn thất nặng nề.” Một ông lão khàn khàn nói Ông lão nói thật “dễ nghe”
Cả hai bên đều tổn thất?
Đúng là những lời nói ra chỉ để vuốt đuôi số đông.
Với năng lực từ nấy giờ Lâm Dương thể hiện ra, thì những người ở đây, hoàn toàn không có khả năng nào có thể đả thương anh.
Lời ông lão nói, chỉ là muốn cho mọi người không đánh thêm nữa, sớm rút lui để bảo toàn tính mạng.
Vì Hiệp Hội Võ Thuật toàn những người coi trọng mặt mũi, nên mặc dù hiện tại đang ở thế dưới, cũng có thể vì thể diện mà liều mạng đánh tiếp với Lâm Dương.
“Nếu dừng trận đấu tại đây, e rằng sẽ bị người đời cười chê là sợ chết mà không dám đánh, cả bác sĩ Lâm cũng sẽ bị tiếng xấu về sau.” Người phụ nữ trung niên cắn răng kiềm chế tức giận nói.
Ông lão nhìn bác sĩ Lâm chăm chú, trâm giọng: “bác sĩ Lâm, tôi khuyên cậu nên dừng tay bây giờ là tốt nhất, nếu cậu còn đánh tiếp, thì toàn bộ người của Hộ sẽ coi cậu là kẻ thù mà liều mạng đấu với cậu.
Cậu có thể đánh lại một, hai người; nhưng cậu nghĩ có thể đánh bại hết cả một Hiệp Hội Võ Thuật ư?”
“Sao ông biết ta đấu không lại đám người này? Ông có muốn xem thử xem ai sẽ thắng không?” Lâm Dương bình tĩnh nhìn chăm chú vào ông lão rồi nói.
“Bác sĩ Lâm, tại sao cậu lại phải cố chấp đến như thế?” Ông lão cắn răng, gương mặt đã không bình tĩnh nổi nữa.
“Không phải tôi cố chấp, mà đó là do các người lựa chọn.
Nếu ngay từ ban đầu các người thừa nhận lỗi lâm của mình, bỏ bớt mặt mũi mà nhận lỗi, thì có thể nhiều người sẽ không bị đả thương nghiêm trọng đến thế này.
Có trách thì trách các người sĩ diện quá cao mà không quan tâm gì đến cách hành xử trong giang hồ.” Lâm Dương lạnh lùng nói.