“Cậu”
“Bác sĩ Lâm , ngươi đừng cho là chúng ta đang sợ ngươi! Nếu ngươi còn ép người quá đáng, thì việc ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!” Một nam thanh niên tức giận.
“Tôi đã nói rồi đấy, có bản lĩnh thì đấu thử xem”
“Được, cậu đừng có hối hận đó! Mọi người, chúng ta xông lên!”
Tiếng thét giận giữ vang lên, mọi người nhất loạt đều nhảy lên muốn tiếp tục ra đòn.
Lâm Dương lúc này không thèm tránh nữa, anh chủ động đón đầu các chiêu thức để đánh trả lại.
Một người dùng tay ra chiêu, khí lực mạnh mẽ, trông cực kì bá đạo.
Nhưng Lâm Dương vẫn tỉnh như không, cũng dùng tay đánh trả lại.
Rầm!
Hai đường quyền va vào nhau gây chấn động thật mạnh.
Người kia tay đang nắm thành quyền, trong nháy mắt lại có tiếng xương nứt vỡ, cả thân thể bị đẩy ra xa đến mười mấy mét, người bị va vào cửa sổ đang mở, khiến nửa thân người vắt vẻo bên ngoài.
Sau đó liền có một người lấy chân định đá vào thân dưới của Lâm Dương Lâm Dương liền dùng quyền tiếp tục đánh trả lại.
Răng rắc!
Răng rắc!
Cảng chân người đó nháy mắt đã bị bẻ gãy, giờ hắn đang thê thảm kêu la Lâm Dương mang ánh mắt tàn nhẫn, một tay kéo bả vai và cổ của người ngày lên cao, rồi lấy tay đánh liên tục vào người anh ta những đòn thật mạnh mẽ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Sau khi hết đường quyền cuối cùng, người đàn ông không ngừng hộc máu, sau đó bất tỉnh nhân sự.
“Sư phụ Lai”
Nhiều người sợ hãi hô.
Ngay sau đó, Lâm Dương liền ném ông ta ra chỗ khác.
Vèo vèo vèo.
Không ngờ Lâm Dương lại dùng thân thể người đàn ông để che giấu đám băng ngân châm đang phóng tới, mấy người kia không có sự đề phòng, lập tức bị ngân châm cắm vào người.
Ngay lập tức, những người này liền bị bất động một chỗ.
Trịnh Nhã Vân lúc này mới hoàn hồn, khó nhọc bò dậy, nhưng vừa thấy cảnh trước mặt thì gương mặt lại thất thần.
Ngân châm đã phong tỏa huyệt đạo phía sau của mấy người này, khiến họ không cử động được, họ sắp phải nhận đòn rồi.
Lâm Dương lạnh lùng không hề có ý nương tay, nháy mắt đã tiến sang phía bên kia, nhắm vào xương tay chân của những người đó mà đánh tới.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc Tất cả nhóm người đều bị đánh gãy hết †oàn bộ chân tay.
Cả đám người nằm lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng gào thét, ai nấy đều không muốn †ỏ ra mất mặt, nhưng sự đau đớn đang bao trùm lấy cả người họ, không ai là không nhận ra.
Đến lúc này, trong phòng họp ngoại trừ Trịnh Nhã Vân và Lâm Dương thì không còn ai có thể đứng nữa.
Trịnh Nhã Vân ngơ ngác nhìn phòng họp lộn xộn, não cô hoàn toàn trống rỗng.
Chưa bao giờ cô từng nghĩ đến sức mạnh của vị thần y này… thực sự đáng sợ đến mức này…
Đây là điều mà con người có thể làm sao?
Có thể được nàng mời đến tham gia cuộc họp, ai cũng phải là nhân tài nổi tiếng, ai cũng phải là đệ nhất cao thủ.
Nhưng bây giờ, họ đều được chấn chỉnh bởi một người đàn ông trẻ tuổi như vậy.
Trịnh Nhã Vân thở hổn hển, luôn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Chà, Thư ký Vân, đến lượt cô rồi đấy!”