Lâm Dương biết bà cụ Tô sẽ xuất hiện, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng bà cụ Tô lại gấp gáp như vậy, hội nghị còn chưa bắt đầu, bà ta đã xuất hiện rồi.
“Bà nội?”
“Bà cụ Tô?”
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
“Mẹ, mẹ không phải đang ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt, sao lại tới đây? Cơ thể mẹ vừa mới có chuyển biến tốt, không nên đi qua đi lại!” Tô Trân đã biết rõ còn cố ý hỏi, đứng lên có ý lộ ra vẻ mặt phiền muộn.
“Yên tâm, có A Cối đi cùng. Không sao đâu. Nghe nói hôm nay có một cuộc họp quan trọng hơn sắp tổ chức. Bà già này đã ở bệnh viện lâu rồi, quá buồn chán nên đến đây nghe thử. Mọi người yên tâm, đừng lo cho tôi, bà già này chỉ ngồi nghe thôi là được rồi, không có ý gì khác.” Bà cụ Tô cười haha nói.
Hội nghị đâu phải nói nghe là nghe? Bên trong có rất nhiều vấn đề bí mật được đề cập tới.
Nhưng vì thân phận của bà cụ Tô nên cũng không ai dám tỏ ý bất mãn.
Vẻ mặt của Tô Nhan rất mắt tự nhiên, nhưng mà lúc này, cô cũng không thể phản bác lại.
“Đã là như vậy, Tiểu Vương, cô đi rót cho bà tôi một tách trà.”
Am “Vâng, chủ tịch Tô.” Nữ thư ký chạy ra ngoài.
“Chúng ta bắt đầu cuộc họp đi.” Tô Nhan mở miệng, sau đó nhìn chủ tịch Lâm mỉm cười nói: “Lâm Đồng, Mã tổng, trước mặt các anh là kế hoạch hợp tác mà chúng tôi vừa mới lập ra.
Hai vị có thể xem qua một chút.”
Cuộc họp chính thức bắt đầu.
Lâm Dương gật đầu, cầm hợp đồng lên xem lướt qua.
Một lúc sau, không chờ đến khi Lâm Dương nói, vẻ mặt của Mã Hải đã trở nên ảm đạm vô cùng.
“Tập đoàn Thành Hoa của các cô có chuyện gì vậy? Mở miệng muốn 100 triệu? Kinh phí của dự án này chỉ có 60 triệu. Còn lại 40 triệu thì muốn làm gì? Các người đang coi tập đoàn Dương Hoa của chúng tôi là một con cừu béo sao?” Mã Hải giận dữ hét lên.
Tô Nhan sửng sốt một chút, kinh ngạc cầm hợp đồng xem, sau đó vẻ mặt trở nên rất khó coi.
“Tiểu Vương!”
“Chủ tịch Tô.” Thư ký Tiểu Vương chạy tới.
“Là ai soạn thảo bản hợp đồng này?” Tô Nhan sắc mặt đen lại hỏi.
“Chuyện này là … là …” Tiểu Vương do dự không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Là tôi đã soạn.”
Lúc này, Tô Bắc mới lên tiếng.
“Chú Tư, sao chú lại soạn thảo ra bản hợp đồng như vậy?
Không phải tôi đã có đề án rồi sao? Sao chú lại tùy tiện thay đổi thành như vậy?” Tô Nhan vô cùng lo lắng.
Tô Bắc cười nhẹ nói: “Tiểu Nhan, cháu đừng tức giận, thực ra, bản hợp đồng này không hề quá đáng chút nào !I”
“Ò? Vậy tôi lại muốn nghe thử câu nói không quá đáng của Tô tổng là có ý gì!” Mã Hải hừ lạnh nói.
“Tổng giám đốc Mã, hợp đồng này thực ra rất đơn giản! Lô nguyên liệu này có kinh phí khoảng 20 triệu nhân dân tệ, cộng với phí giao hàng, quản lý các loại, v.v., có thể thanh toán đầy đủ khoảng 30 triệu, sau đó là công bố sản phẩm cần khoảng 50 triệu nhân dân tệ để hoàn thành công việc … “
“Chúng tôi có thể cho các ông 60 triệu để các ông có đủ vốn, nhưng 100 triệu này là sao vậy?” Mã Hải tức giận hỏi.
“400 triệu này thực ra không phải thứ tôi muốn cho công ty!” Tô Bắc cười nói.
“Vậy thì dành cho ai?”
“Nhà họ Tô của chúng tôi!” Tô Bắc cười híp mắt nói.
Lời này vừa rơi xuống, mọi người trong phòng họp đều sửng sốt, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức hiểu ra rồi!
| Bốn mươi triệu này … là quà đính hôn mà nhà họ Tô muốn lấy từ tập đoàn Dương Hoal Mọi người đều biết chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa rất có hứng thú với Tô Nhan, nếu không cũng sẽ không năm lần bảy lượt công khai giúp đỡ Tô Nhan.
Điều thê thảm nhất bây giờ ở Giang Thành chính là Lâm Dương, chồng của Tô Nhan, đã bị vô số người đặt cho biệt danh là Vua Mũ Xanh. Vợ bị người khác công khai theo đuôi nhưng lại không dám lên tiếng, nhưng mọi người cũng có thể hiểu được, đối thủ là chủ tịch Lâm người giàu có, trẻ tuổi và đầy triển vọng, một tên vô dụng vào ở rễ nhà họ Tô thì có thể làm được gì? Vợ của mình bị cướp, đó cũng là chuyện đương nhiên có thể hiểu được. Anh ta dám gào thét, chủ tịch Lâm người ta một tay có thể tát chết anh ta?
Nhà họ Tô đã âm thầm đồng ý gả Tô Nhan cho chủ tịch Lâm, vì vậy Tô Bắc đã mạnh dạn hơn một chút, trực tiếp đưa ra yêu cầu thêm 40 triệu cho nhà họ Tô trêи bản hợp đồng này, coi như món quà hứa hôn mà chủ tịch Lâm dành cho nhà họ Tô.
Rốt cuộc, tình cảm mà chủ tịch Lâm dành cho Tô Nhan đã tương đối rõ như ban ngày rồi.
“Chú Tư! Sao chú có thể làm như vậy được?”
Tô Nhan trực tiếp nỗ tung, đột nhiên đứng dậy, tức giận đập bàn nói: “Tôi tuyệt đối không bao giờ thừa nhận bản hợp đồng này! Tiểu Vương! Lập tức đi soạn thảo bản hợp đồng mới dựa trêи bản kế hoạch mà tôi đã phát thảo trước đó đưa cho chủ tịch Lâm!”
“Vâng, chủ tịch Tô.” Nữ thư ký ngay lập tức chuẩn bị chạy ra ngoài.
“Tiểu Vương, không cần!”
Tô Bắc hét lên.
“Cô đi đi!” Tô Nhan lại hét lên.
“Không được đi!”
“Nhanh đi!”
Cả hai tranh luận không nhượng bộ, Tiểu Vương do dự không quyết.
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
“Tiểu Vương, cô đi ra ngoài trước đi!”
Nghe thấy giọng nói này, Tô Nhan như bị sét đánh ngang tai, cô ngây người quay đầu lại nhìn nguồn âm thanh.
Người đang nói chuyện … là bà cụ Tô đang ngồi uống trà …
“Bà nội, không phải bà nói là… không nhúng tay vào chuyện của công ty sao?” Tô Nhan giật mình nói.
“Đây không còn là chuyện của công ty nữa mà là chuyện của gia đình. Đó là chuyện cả đời của cháu! Tiểu Nhan, chắc cháu cũng hiểu rõ chú tư của cháu hỏi chủ tịch Lâm 40 triệu này là có ý gì, 40 triệu này là tiền gì? Chú tư của cháu cũng là vì tốt cho cháu! “Bà cụ Tô đặt tách trà xuống và nói một cách bình tĩnh.
“Cái này…” Tô Nhan ngay lập tức nghẹn lời.
“Sính lễ bốn mươi triệu cưới Chủ tịch Tô của chúng ta, quả thực không phải là quá thoả đáng sao!”
“Đúng vậy, càng huống hồ chủ tịch Lâm có tiền đồ to lớn, làm sao có thể để ý đến 40 triệu? Tôi nghĩ chủ tịch Lâm nhất định sẽ đồng ý.”
“Lâm Đồng và Tô Đồng là một cặp trời sinh. Là một đôi do trời đất tạo nên, bọn họ kết hợp với nhau, toàn bộ thương trường Giang Thành này, ai dám không phục?”
“Nếu tôi là chủ tịch Lâm, tôi nhất định sẽ đồng ý ngay tại chỗ!”
Những người khác trong phòng họp thì thầm với nhau, xì xào bàn tán, mọi người đều nhìn Lâm Đồng và Tô Nhan với ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Tô Nhan vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nghĩ đến những lời đe dọa từ nhà họ Khai, nhà họ Việt và nhà họ Mai ở Quảng Liễu, cô lại do dự, mọi người cũng rơi vào im lặng.
Mã Hải không nói gì.
Nếu nói là lễ vật, vậy thì chính là chuyện giữa chủ tịch Lâm và Tô Nhan, anh ta sẽ không xen vào.
Nhiều người lén nhìn chủ tịch Lâm, muốn xem thử anh có ý gì.
: Nhưng mà, vào lúc này, chủ tịch Lâm nhanh chóng ngắng đầu lên hỏi: “Bốn mươi triệu thôi, đủ không?”
Tắt cả những người trong phòng họp đều sửng sốt.
Tô Nhan cũng không thể tin được mà ngắẳng đầu lên.
Bốn mươi triệu có đủ không sao?
Chẳng lẽ nói…Chủ tịch Lâm cho rằng cái này còn ít?
“Cái này, có lẽ … đủ … đủ rồi…” Tô Bắc không kịp phản ứng lại, lắp ba lắp bắp nói.
Nhưng lời này còn chưa nói xong, Tô Trân ở bên cạnh đã giật lấy lời của ông ta.
“Đủ cái ʍôиɠ, đủ thế nào mà đủ? Anh cho rằng chủ tịch Lâm là loại người nhỏ mọn như anh sao?” Tô Trân trừng mắt nhìn Tô Bắc, nhanh chóng cười với chủ tịch Lâm nói: “Lâm Đồng, thật ra chúng tôi cho rằng lễ vật cái gì, đó đều chỉ là hành động thôi, thành ý là được rồi, nhưng anh thì khác. Anh là niềm hy vọng trong tương lai của Giang Thành và là thiên tài kinh doanh giỏi nhất. Hôn lễ của anh có thể tuỳ tiện được sao? Nếu chỉ là lễ vật 40 triệu nhỏ bé, vậy thì truyền ra ngoài, nhà họ Tô chúng tôi thì không sao, nhưng thể diện của anh thì mắt hết rồi, không phải sao?”
Khi những lời này thốt ra, không ít người há hốc mồm kinh ngạc.
Bốn mươi triệu được gọi là nhỏ bé sao? Tô Trân thực sự phát điên rồi.
“Vậy thì theo ý bà nên bổ sung thêm cái gì?” Lâm Đồng hỏi.
Tô Trân do dự một chút, sau đó nén lòng, mỉm cười nói: “Một chiếc Rolls-Royce Phantom mới chắc là được chứ? Ngoài ra một chiếc du thuyền, mười cửa hàng tài sản, trang sức vàng bạoc,WVIa Tô Trân hình như đã suy nghĩ rất lâu, bà ta nói ra một đống đồ xa xỉ, có thể nói là một mảng chói mắt, sau khi tính toán kỹ lưỡng, giá cả đã trực tiếp vượt quá 100 triệu!
Những người trong phòng họp chết lặng.
Cái gì gọi là miệng lớn sư tử?
E rằng chính là nó?
Khi Tô Trân nói xong những điều này, trái tim của rất nhiều người đã đập loạn xạ.
Tô Trân nhìn chủ tịch Lâm một cách cần thận dè dặt: “Lâm Đồng, cậu cảm thấy … như vậy có ồn không?”
Mã Hải có chút không nhịn được, vừa định nói, nhưng bị Lâm Dương giành trước một bước.
“Còn gì nữa không?”
Người nhà họ Tô há hốc mồm kinh ngạ!
c Thở mạnh!
Quá thở mạnh rồi!
“Đủ rồi, đủ rồi, chừng ấy đủ rồi!” Tô Trân vui mừng khôn xiết, kϊƈɦ động đến toàn thân run rẫy, người cũng vội vàng xua tay.
Tuy nhiên, bà cụ Tô ở đằng kia lúc này mới nói.
“Ngoài ra, tôi còn có một yêu cầu khác, đó là mong rằng chủ tịch Lâm có thể chuyển nhượng 20% cổ phần từ tập đoàn Dương Hoa làm quà cho nhà họ Tô của chúng tôi!”
Ngay khi những lời này rơi xuống, trong phòng họp không còn âm thanh nào nữa, không khí đều bị đông cứng lại rồi…