Rất nhanh, một tiếng kêu thảm khốc khiến tim gan người nghe phải run rẩy vang vọng cả gia đình họ Lương.
Tên đàn ông nhà họ Lương kia đã trở thành một đám thịt nát, nằm thoi thóp trên mặt đất.
“Bác sĩ Lâm, làm thế này đã khiến cậu vừa ý chưa?” Lương Hồ Khiếu đè nén thanh âm trong cổ họng.
“Vừa ý rồi, tiếp sau đây, tôi sẽ cho ông được vừa ý!”
Lâm Dương lại ngồi xuống ghế, uống mấy ngụm trà.
“Ồ? Cậu định sẽ khiến tôi vừa ý như thế nào?” Lương Hồ Khiếu híp mắt lại hỏi.
Lâm Dương đặt chén trà xuống, nhìn về phía Thủy Bình Vân nói: “Cô đến hiệp hội võ thuật một chuyến đi, để cho người trong hiệp hội võ thuật nói lại với Lệ Vô Cực, bảo ông ta đến nhà họ Lương ngay bây giờ, tôi, đang ở nhà họ Lương chờ ông tai”
Lời này vừa dứt thì toàn bộ người trong nhà họ Lương đều đứng ngốc ra.
Lâm Dương lại muốn để quyết chiến với Lệ Vô Cực ở nhà họ Lương bọn họ sao?
“Bác sĩ Lâm, cậu… Cậu muốn khai chiến ở đây sao?” Lương Hồ Khiếu cũng không bình tính nổi nữa, đứng phắt dậy, trợn to mắt nhìn anh.
“Sao thế? Chủ nhân của nhà họ Lương , đây không phải là điều mà nhà họ Lương các người vẫn luôn chờ mong sao? Không phải ông muốn tôi đấu với Lệ Vô Cực sao? Bây giờ, tôi sẽ cho ông được toại nguyện!” Khuôn mặt Lâm Dương không có chút biểu cảm nào.
Đầu óc Lương Hồ Khiếu chớp mắt đã trở nên tê dại.
Trận chiến đánh con cưng của trời ở nhà họ Lương …
Vậy thì không phải là nhà họ Lương sẽ bị hai tên cơn cưng của trời này đánh đến tơi tả luôn sao?
Thủy Bình Vân vội vội vàng vàng rời khỏi nhà họ Lương.
Huỳnh Lam lại đứng ở ngay bên cạnh Lâm Dương, đứng yên không chút động đậy.
Sắc mặt của người nhà họ Lương không được tự nhiên.
Đặc biệt là Lương Hồ Khiếu.
Ông ta vốn chỉ hy vọng có thể chuyển hỏa lực chiến đấu của Lệ Vô Cực và Lâm Dương lên người đối phương, để cho nhà họ Lương là quần chúng ngồi xem trên bờ.
Nhưng bây giờ thì hay rồi…
Nhà họ Lương đúng là được trở thành quần chúng, nhưng lại không phải là quần chúng ngồi trên bờ thảnh thơi xem khỏi lửa chiến tranh mà nằm trực tiếp giữa chảo lửa luôn…
Khuôn mặt của Lương Hồ Khiếu thâm trầm, giữa hai đầu lông mày ẩn chứa nồng đậm sự tức giận đến cực điểm.
Ông cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bị tên bác sĩ Lâm này chơi xỏ một vố đau rồi.
Nhưng ông chỉ dám gặm nhấm sự giận dữ này một mình, tuyệt đối không dám xả lên đầu bác sĩ Lâm…
“Anh cả, phải làm sao nữa đây?”
Lương Khánh Tùng sáp lại, đè thấp giọng nói của mình.
“Bọn họ muốn đánh, vậy thì chỉ có thể thuận theo ý của bọn họ thôi.
” Khuôn mặt của Lương Hồ Khiếu không chút biểu cảm nói.
“Nhưng mà… Tên bác sĩ Lâm này cũng ép người quá đáng rồi, cậu ta hoàn toàn muốn phá tung nhà họ Lương chúng ta đó!”
Lương Khánh Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Trên mặt của những người nhà họ Lương đứng bên cạnh cũng tràn ngập sự giận dữ.
“Muốn phá tung nhà họ Lương thì có thể còn cách gì chứ? Lúc này chỉ có thể hy sinh một chút, lập tức gọi người tới chuyển những đồ đạc quan trọng rời đi, rời núi giả phong thủy mà đại sư Ngô tặng đi, còn có mấy ngọn hoa thần cỏ thần hiếm có gì đó, chuyển toàn bộ đi hết đi…
Đúng rồi, chỗ này rất gần với nhà thờ tổ, phải ưu tiên chuyển những bài vị của các vị †ổ tiên đi trước, tránh để cho bọn họ làm tổn hại đến bài vị của tổ tiên! Có hiểu chưa?”
Lương Hồ Khiếu trầm giọng ra lệnh.
“Vâng, anh cả.
”
Người nhà họ Lương trở nên vội vàng tất bật chân tay.
“Nhìn dáng vẻ bác sĩ Lâm là cố ý muốn chỉnh nhà họ Lương chúng ta đây mà, anh cả, anh phải vì nhà chúng ta đòi lại sự nhục nhã này.
” Lương Khánh Tùng âm thầm nhìn Lâm Dương, nghiến răng nghiến lợi nói.