“Thiên kiêu Lâm trông thì có vẻ rất mạnh đấy, hơn nữa trình độ y thuật của cậu ta cũng rất ổn định, trình độ võ y nói sao thì cũng được xem như là không đơn giản, nhưng mà theo tôi nghĩ thì thiên kiêu Lâm cũng chưa chắc sẽ nắm được phần thắng đâu, dù sao thì thiên kiêu Ky cũng được xếp thứ mười lăm trong bảng xếp hạng thiên kiêu mà!
Tên Tư Mã Phương Hòa bại dưới tay thiên kiêu Lâm kia cũng chỉ là người xếp ở dưới đáy bảng mà thôi! Cũng có nghĩa là trước mắt thì thiên kiêu Lâm có thể được xếp trong khoảng vị trí thứ hai mươi đổ lại, ở giữa còn cách thiên kiêu Ky đến năm người lận đói”
Lời này vừa mới thốt ra, những tiếng ồn ào thảo luận của mọi người ở hiện trường đều ít đi rất nhiều.
“Là sư phụ Trịnh của Trấn Nam Quyền đó sao… Sư phụ Trịnh, nói như thế thì ông cảm thấy phần thắng của thiên kiêu Ky lớn hơn sao?”
“Không phải là phần thắng lớn hơn, mà theo ý của tôi thì thiên kiêu Ky thắng chắc.
”
“Thắng chắc sao?”
Mọi người điều ngạc nhiên.
“Các người không biết sao? Thực lực của mỗi người ở trên bảng xếp hạng Thiên kiêu đều cách nhau rất lớn, sự kém cạnh thực lực giữa người thứ hai mươi và người xếp thứ mười chín đã có thể nói là lệch như khoảng cách giữa đất với trời rồi, khoảng cách thực lực giữa người thứ mười chín và người thứ mười tám cũng như thế, trên bảng xếp hạng thiên kiêu, cứ tiến thêm một hạng là giống như lật tung một toàn núi ấy!
Cho nên những người nằm trong top mười người đầu tiên trong bảng xếp hạng thiên kiêu đều là những quái thai khác thường, ngàn năm mới có một người, chính vì lẽ này mà bây giờ thiên kiêu Lâm phải lật năm tòa núi lên mới đuổi kịp thiên kiêu Ky đó! Các người cảm thấy cậu ta có thể lật qua được năm ngọn núi đó được sao?”
Người được gọi là sư phụ Trịnh kia nhàn nhạt nói.
Tất cả mọi người đều trâm mặc trong đêm đen.
Đúng thế…
Xếp hạng đã cách quá xa nhau.
Xếp hạng chính là đại biểu cho thực lực đó!
“Nói như thế, ông đây sắp phá sản rồi sao?”
Người đàn ông đã đặt cược toàn bộ gia tài của mình cho Lâm Dương hét to lên một tiếng.
“Người anh em, xin hãy nén bi thương, có lẽ kỳ tích sẽ xuất hiện!”
“Bác sĩ Lâm ơi! Cậu phải dành được chiến chiến thắng! Nếu không thì ông đây phải nhảy lầu mất!”
Không ít người nghe xong đều cười ra thành tiếng.
Nhưng vào tại thời khắc này, một người vội vàng chạy ra, sau đó hơi hắng hắng cổ họng la to.
“Sư phụ! Sư phụ! Có biến! Có biến rồi!”
Giọng nói này vừa xuất hiện, mọi người đều vội vàng nhìn qua.
“Đồ đệ tốt, có chuyện gì rồi? Cậu cứ nói từ từt “Sư phụ, cuộc chiến… đã bắt đầu rồi!” Vị đồ đệ kia không quan tâm đến mình còn đang thở hổn hển, vội vàng nói.
“Cái gì?”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Nhưng… Nhưng trời vẫn còn chưa sáng mà, sao đã bắt đầu rồi?”
“Thiên kiêu Ky và thiên kiêu Lâm vẫn còn chưa tới nữa mà… Lẽ nào bọn họ đấu ở dưới chân núi sao?”
Giọng điệu chất vấn và kinh ngạc đồng thời vang lên.
Người kia lại cuống quýt trả lời: “Không phải, không phải, là thiên kiêu Lâm hẹn thiên kiêu Ky, muốn anh ta phải đến nhà lớn nhà họ Lương để quyết đấu! Bây giờ bọn họ đã bắt đầu đánh rồi.
.
”
“Hả?”
“Mau lên! Lập tức đến nhà lớn của nhà họ Lương !”
“Tài xế đâu! Bảo ông ấy đừng ngủ nữa, mau xuất phát thôi!”
Nguyên cả ngọn núi Dương Sơn trở nên nhốn nháo hơn.
Đồng thời vào lúc này, nhà họ Hà ở Yến Kinh.
“Ông nội, bác sĩ Lâm và Lệ Vô Cực đã bắt đầu trận đấu rồi!”
Hà Ngọc Lan gõ cửa phòng Hà Sơn Niên, vội vàng nói.