“Chẳng trách anh lại hỏi tôi câu này…
hiểu rồi, tôi đã hiểu rồi!” Lệ Vô Cực ho khan, máu trong miệng chảy ra ngày càng nhiều “Bác sĩ Lâm, xin anh hãy buông tha anh ấy lần này, chỉ cần giữ được võ công của Vô Cực! Tôi nhất định sẽ cảm kích anh! Tôi biết rằng tất cả những điều này đều là lỗi của tôi!
Xin anh hãy cứu anh ấy đi! “Trịnh Nhã Vân vội vàng quay người vừa khóc vừa nhìn Lâm Dương.
“Anh ta sẽ không chết!” Lâm Dương nhìn chằm chằm Trịnh Nhã Vân.
“Nhưng võ công của anh ấy…”
“Lẽ nào anh ta không có võ công thì cô không yêu nữa à?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
Trịnh Nhã Vân nhất thời run lên.
“Anh ta vì cô mới trở thành như vậy, đây là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi!”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Trịnh Nhã Vân ngây ra như phỗng Lâm Dương bước tới trước mặt Lệ Vô Cực, vươn tay.
Mắt Lệ Vô Cực mở lớn, run rẩy đưa tay sang hông lấy ra một lệnh bài đặt vào tay Lâm Dương…
Vô số ánh mắt nhìn thẳng vào tay của Lâm Dương, cùng nhau nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài kial Hô hấp của mọi người như ngừng lại trong nháy mắt.
Dưới cái nhìn của bọn họ, đây là tấm Thiên Kiêu Lệnh thứ hai trong tay của Lâm Dương.
Có thể lấy được hai tấm Thiên Kiêu Lệnh, trên khắp cả đất nước này đã là chuyện cực kỳ khó tin rồi.
Đây chính là Song Lệnh Thiên Kiêu hàng thật giá thật đó!
Nhưng nếu bọn họ biết trong tay Lâm Dương thật sự có tới tận ba tấm Thiên Kiêu Lệnh, vậy thì e là mọi người đều sẽ bị hết hồn chết tươi.
Ba tấm Thiên Kiêu.
Tam Lệnh Thiên Kiêu.
Đó chính là quái vật!
Vốn dĩ đã là phạm vi vượt ra khỏi giới hạn của loài người rồi.
Tên bác sĩ Lâm này, rốt cuộc khủng bố tới mức nào cơ chứ?
Lệ Vô Cực bị phế, trận chiến Thiên Kiêu này cũng kết thúc.
Nhưng mọi người vẫn không chịu rời khỏi, từng người một vẫn còn chưa hết thòm thèm, vẫn kích động như thế.
Trịnh Nhã Vân đứng bên cạnh Lệ Vô Cực, òa khóc nức nở.
Cô ta chẳng thể nào ngờ được mình sẽ thất bại thê thảm tới mức này.
Nghĩ tới chuyện chỗ dựa lớn nhất của mình đã sụp đổ, Trịnh Nhã Vân không khỏi đau đớn xót ruột, không ngừng mắng chửi oán trách cuộc sống sau này của mình sẽ khổ cực tới mức nào.
“Thư ký Vân, cô còn không mau đưa Vô Cực tới bệnh viện nữa sao?”
Vẻ mặt của hội trưởng Xương bên này rất tệ, vội vàng nhỏ giọng nói.
“Đưa cái gì mà đưa? Anh ta đã trở thành người tàn tật rồi, đưa tới bệnh viện thì có ích lợi gì nữa? Coi như anh ta đã chết rồi đi!”
Trịnh Nhã Vân gào khóc nói.
“Thư ký Vân, sao cô lại tuyệt tình như vậy? Người ta vì cô nên mới thành ra thế này, cô đưa người ta tới bệnh viện cũng là chuyện hiển nhiên thôi mà!” Có người chướng mắt, lập tức lên tiếng nói.
“Mắc mớ gì tới anh? Anh bép xép xen mồm vào chuyện này làm gì? Không thì anh tới đây chăm sóc cái tên tàn tật này đi!” Trịnh Nhã Vân gào thét chói tai với người kia.
“Con ả đàn bà này, đúng là ác độc quá đi mất!” Người kia giận dữ nói.
“Cái đồ khốn nạn này!”
Trịnh Nhã Vân bị chọc tức, nhào tới cho người kia hai cái bạt tai.
Bốp bốp!
Người nọ bị đánh té lăn xuống đất, bụm mặt thét: “Sao cô còn dám đánh người chứ?”