“Tao cứ đánh mày đó, thằng chó không biết điều! Bà đây đang bực mình mà mày còn tới lải nhải với bà à? Có tin bà đánh chết mày luôn không?” Trịnh Nhã Vân tức giận, hung ác chửi.
Người nọ không dám mở miệng nữa.
Tuy bây giờ Trịnh Nhã Vân không còn chỗ dựa lớn như Lệ Vô Cực nữa, nhưng trình độ võ học của bản thân cô ta cũng không phải dạng vừa.
Có thể làm thư ký của hiệp hội võ thuật thì trình độ của cô ta sao có thể yếu kém cho được…
Nhưng Lệ Vô Cực đã thấy hết cảnh tượng này.
Lệ Vô Cực kinh ngạc nhìn Trịnh Nhã Vân, ánh mắt vô hồn, lòng cũng chết lặng.
“Mấy người ai thích chăm sóc tên tàn phế này thì đi chăm sóc đi, bà đây không quan tâm!” Trịnh Nhã Vân lau nước mắt trên mặt, quay người muốn đi.
“Nhã Vân! Em… Em muốn đi đâu?” Lệ Vô Cực vội hỏi.
“Tất nhiên là về nhà! Chẳng lẽ anh cho rằng bà đây sẽ tìm xe cho anh, đưa anh tới bệnh viện sao? Cái tên tàn phế vô dụng như anh, chết sớm một chút cho rồi, đừng có tiếp tục liên lụy tới bà đây nữa!” Trịnh Nhã Vân tức giận nói, muốn rời khỏi đó.
Lệ Vô Cực hít sâu vào một hơi, nhắm đôi mắt lại.
“Đúng là một ả đàn bà bạc bếo phụ tình!”
Anh ta nỉ non, trên mặt nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này lại đau đến xé ruột xé gan.
Bây giờ anh ta mới biết những chuyện mình làm ngu ngốc tới cỡ nào, đần độn tới cỡ nào.
Vì một ả đàn bà như vậy mà kết thúc một đời của mình…
Chuyện này còn đau khổ hơn cả việc thua dưới tay Lâm Dương.
Mà thôi… Có lẽ, đây chính là số của mình rồi!
Lệ Vô Cực không nghĩ nhiều nữa, thoải mái chấp nhận.
Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Dương lại lên tiếng nói chuyện.
“Trịnh Nhã Vân, ai cho cô đi?”
Vừa nói dứt câu này, bước chân của Trịnh Nhã Vân khựng lại, nét mặt cô ta xanh mét, run rẩy nhìn Lâm Dương: “Bác sĩ Lâm, anh… Anh muốn làm gì?”
“Món nợ giữa hai chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu.
” Lâm Dương hờ hững nói.
“Chúng… chúng ta có nợ nần gì chứ?
Với… với… với cả cũng đâu phải là tôi muốn quyết chiến với anh, Lệ Vô Cực đã bị anh đánh cho tàn phế rồi, anh còn muốn như thế nào?” Trịnh Nhã Vân run rẩy nói.
“Nhưng Lệ Vô Cực là do cô mời tới mà nhỉ? Hơn nữa cô và Lệ Vô Cực cùng nhau hợp tác gây khó dễ với Lương Huyền Mi em gái của tôi, làm con bé nhảy sông, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành người thực vật, món nợ này tôi nên tính thế nào đây?” Lâm Dương nhìn Trịnh Nhã Vân nói.
“Chuyện này… Chuyện này…” Nét mặt Trịnh Nhã Vân tái nhợt, cả người run lẩy bẩy, đã hoàn toàn luống cuống tay chân.
“Qua đây!”
Lâm Dương khẽ quát lên.
“Không… Hội trưởng Xương, cứu… cứu tôi… hội trưởng Xương…” Dường như Trịnh Nhã Vân lại khóc ra tiếng lần nữa.
Nhưng hội trưởng Xương nào dám lên tiếng?
Bây giờ ngay cả bản thân ông ta còn khó đảm bảo an toàn nữa lài “Sao hả? Muốn tôi mời cô qua đây à?”
Lâm Dương hờ hững nói.
Trịnh Nhã Vân tê rần cả da đầu, đã tuyệt vọng tới cùng cực, người run như cầy sấy đi tới trước mặt Lâm Dương.
“Bác sĩ Lâm, tôi… tôi sai rồi… Xin anh hãy tha cho tôi một mạng đi, cầu xin anh…” Trịnh Nhã Vân gần như khóc thành tiếng.
“Vậy ai có thể tha cho em gái tôi một mạng đây hả?” Lâm Dương nhìn cô ta hỏi vặn lại.