Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1240: 1240: Chương 1239





Người trên lầu cao không ngừng cảm thán, ánh mắt sáng rực.

“Quả nhiên là đất nước thời đại nào cũng có người tài giỏi ra đời, người tài giỏi mới xuất hiện này đã làm chấn động toàn giới võ thuật của Việt Nam rồi!” Người đàn ông trung niên bên cạnh lên tiếng nói.

“Hơn nữa cậu ta còn trẻ như vậy… Trời ạ, thật không thể tưởng tượng nổi, mười năm sau bác sĩ Lâm sẽ đạt tới cảnh giới gì đây?”
“Phải đó… Nhưng mà người nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, người này bộc lộ tài năng như vậy, phải viết là, cứng quá dễ bể! Vào mười năm sau, chắc chắn là thời đại của cậu †a, nhưng cậu ta có thể vượt qua được mười năm này hay không thì chẳng có ai biết được ca.

Không ít những bậc cha chú quyền quý châu đầu ghé tai với nhau.

Mà Lương Hồ Khiếu đứng trên lầu lại vỗ mạnh vào tay vịn, tức giận sôi gan.

“Vô liêm sỉ, gã Lệ Vô Cực rác rưởi này!
Đúng là vô dụng!” Lương Hồ Khiếu chửi ầm lên.

“Bác sĩ Lâm thắng! Tiêu rồi! Tiêu rồi…
Lần này thật sự tiêu thật rồi!”
“Ngay cả hội trưởng Xương cũng bị cậu †a ép từ chức… Trời ơi, nhà họ Lương của chúng ta làm sao có thể đối mặt được với lửa giận của cậu ta đây?”

“Lần này tiêu thật rồi!”
Mọi người run rẩy kêu lên.

“Nhanh, lập tức đi tìm Thu Yến! Đi tìm Phong Lhiêm! Nhanh lên!” Lương Vệ Quốc đứng bên cạnh vội vã nói.

“Tìm bọn họ làm gì? Gậu Ba, cậu vẫn hi vọng bọn họ có thể khuyên bác sĩ Lâm sao?
Bọn họ cũng không còn quan hệ gì với bác sĩ Lâm nữa rồi, bây giờ người nên đi mời nhất phải là Huyền Mi mới đúng!” Lương Hồ Khiếu lạnh lùng nói.

“Anh cả, anh không hiểu sao? Bây giờ Huyền Mi nó đang hôn mê bất tỉnh, chỉ có Thu Yến mới có thể bảo vệ cho nhà họ Lương của chúng ta thôi!”
Lương Vệ Quốc cuống lên, dậm chân bình bịch.

Ông ấy rất muốn nói ra thân phận thật sự của bác sĩ Lâm, nhưng lại không dám.

Nếu thật sự nói ra, chỉ sợ là bác sĩ Lâm sẽ càng thêm tức giận!
Phụt phụt!
Lúc này Lương Khánh Tùng đứng bên cạnh bỗng nhiên há hốc mồm, phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.


“Ông hai! Ông hai! Ông bị sao thế?”
“Người đâu, ông hai bị thương rồi!”
“Người đâu, mau tới đây!”
Người nhà họ Lương đứng trên lầu rối loạn tùng phèo.

Lương Hồ Khiếu nhanh chóng dìu Lương Khánh Tùng dậy, ông ta trừng to mắt, gương mặt hốt hoảng kinh ngạc.

“Cậu Hai, cậu… cậu bị gì…’ Lương Hồ Khiếu run rẩy nói.

“Anh cả, em…”
Dường như Lương Khánh Tùng muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa kịp nói dứt lời thì đã hộc ra một ngụm máu tươi, phun ra đầy mặt Lương Hồ Khiếu.

“Là châm của bác sĩ Lâm phát tác!”
Lương Vệ Quốc bên cạnh lẩm bẩm nói.

Vừa nói dứt câu thì sắc mặt của mọi người đã cực kỳ tái nhợt.

“Bác sĩ Lâm… Thật sự… Tài giỏi như vậy sao?”
Hai mắt Lương Hồ Khiếu trống rỗng, cả người như mất hồn.

Một cây châm đơn giản thế thôi mà đã cướp đi mạng sống của người khác?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.