Đặc biệt việc bác sĩ Lâm lại lấy về một Thiên Kiêu Lệnh nữa khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng Lâm Dương vẫn chưa để ý sóng gió ở Yến Kinh.
Giờ phút này anh đang vội vàng tới bệnh viện.
“Bác sĩ Lâm, anh tới rồi.
Tình huống hiện tại của người bệnh không khả quan lắm, phổi của cô ấy xuất hiện bất thường, bắt đầu xơ hóa, anh mau xem báo cáo kiểm tra đo lường của chúng tôi đi!” Một bác sĩ vội vã đi tới, đưa một phần báo cáo về ca bệnh cho Lâm Dương.
Lâm Dương lập tức nhận lấy, lật xem, sắc mặt thoắt cái trở nên khó coi.
“Bác sĩ, trước mắt chỉ có thể Hiệp hội y khoa nước Mỹ là có thể cung cấp trang thiết bị chữa bệnh cho cô Mi, trình độ của bệnh viện chúng tôi vẫn còn tương đối lạc hậu.
Có điều dù nhập thiết bị y tế của Hiệp hội y khoa nước Mỹ thì cũng chỉ trì hoãn được bệnh của cô Mi, không thể trị tận gốc được.
”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thủy Bình Vân bên cạnh vội hỏi.
“Rất phức tạp, Hiệp hội y khoa trước mắt không thể trị được tận gốc bệnh tình của cô ấy.
Huống hồ khi xem báo cáo kiểm tra, không chỉ phổi của cô Mi có dấu hiệu xơ hóa, thậm chí xương đùi của cô ấy cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
”
Sắc mặt người bên cạnh lập tức biến đổi.
“Dẫn tôi tới chỗ Lương Huyền Mi, tôi muốn đích thân khám bệnh cho cô ấy.
” Sắc mặt Lâm Dương tối đi.
“Bác sĩ Lâm, mời đi bên này.
”
Vị bác sĩ kia vội nói, đi trước dẫn đường.
Lâm Dương rất nhanh đã thấy được Lương Huyền Mi trong phòng ICU.
Lúc này cô ấy đã hôn mê, trên mũi cắm ống thở, nhìn qua vô cùng dọa người.
Mới rời đi một thời gian mà giờ Lương Huyền Mi đã trở thành thế này.
Đúng là thế sự vô thường.
Người nhà họ Lương còn chưa biết tình huống của cô ấy đã không ổn đến mức này, bởi vậy chỉ có Nhụy Thi ở lại chăm sóc Lương Huyền Mi.
Lâm Dương rút châm bạc ra, vén tay áo Lương Huyền Mi lên, châm vài châm lên cánh †ay cô.
Sau đó lại ấn nhẹ vài cái lên đoạn khớp xương của cô ấy, cuối cùng nhấc tay bắt mạch.
Không biết qua bao lâu, Lâm Dương thả tay Lương Huyền Mi xuống, nhưng sắc mặt lại khó coi vô cùng.
“Bác sĩ Lâm, tình hình sao rồi?” Bác sĩ bên cạnh hỏi.
“Tình hình còn tệ hơn kết quả các anh kiểm tra.
” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Anh cũng không thể trị khỏi sao?”
Lâm Dương yên lặng một lúc, không nói gì.
Người xung quanh đã hiểu rõ.
Dù bác sĩ Lâm được xưng là thần y, nhưng cuối cùng anh vẫn không phải thần.
Không phải bất cứ loại bệnh nào anh cũng có thể xử lý được.
Lâm Dương lấy ra túi châm cứu, châm một loạt trên người Lương Huyền Mi.
Sau khi châm bạc hạ xuống, khí sắc trên mặt Lương Huyền Mi tốt hơn một chút, nhưng vẫn tái nhợt như cũ.
“Tôi dùng châm bạc để lưu thông mạch cho cô ấy, nhưng phổi xơ hóa và bệnh ở xương đùi vẫn cần dựa vào dụng cụ thiết bị cùng y tá bác sĩ như cũ, trong thời gian này làm phiền mọi người chăm sóc rồi!” Lâm Dương nghiêm túc nói với bác sĩ.
“Bác sĩ Lâm nói gì vậy? Lương y như từ mẫu, cứu chữa bệnh nhân vốn là thiên chức của chúng tôi, là điều chúng tôi nên làm…
Nhưng bác sĩ Lâm, nghe anh nói thì hình như anh phải rời khỏi đây sao?”
“Tôi phải đi tìm một vị thuốc, có lẽ vị thuốc này có thể cứu được Huyền Mi.
” Lâm Dương trầm giọng nói.
Loại bệnh này của Lương Huyền Mi cần phải có phương thuốc Đông y phù hợp mới trị liệu được, dù là Tham Hoàng cũng không có hiệu quả.
“Vị thuốc nào mà thần kỳ đến thế?”
Người xung quanh tò mò hỏi.