Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1251: 1251: Chương 1250





“Miễn lễ.


Chưởng môn Kỳ Lân Môn vung tay lên, ngồi vào vị trí chính giữa.

Những người còn lại cũng lần lượt ngồi xuống theo thứ tự.

Người đàn ông có ánh mắt sắc lạnh kia ngồi vào vị trí phó chưởng môn.

Lâm Dương hơi nhíu mày.

Chưởng môn Kỳ Lân Môn nhìn Lệ Vô Cực rồi lại nhìn sang Lâm Dương, hỏi: “Người này là ai?”
“Thưa chưởng môn, đây chính là bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy, lần này anh ta đến đây là muốn hỏi xin cỏ Thiên Huyền.

” Lệ Vô Cực ôm nắm đấm nói.

“Vậy người này là do cậu dẫn vào à?”
Phó trưởng môn Lưu Quyền lạnh lùng quát.

Ánh mắt Lệ Vô Cực hơi khựng lại, nhưng anh ta vẫn trả lời: “Thưa phó chưởng môn, đúng vậy ạ.


“Lệ Vô Cực, cậu to gan lắm! Lại dám tự mình dẫn người ngoài vào Kỳ Lân Môn! Cậu không biết quy định của Kỳ Lân Môn à?” Lưu Quyền đập mạnh vào tay nắm ghế, hét lớn: “Lệ Vô Cực! Cậu biết tội của mình không hả?”
Vẻ mặt Lệ Vô Cực trở nên rất khó coi, anh ta trầm giọng nói: “Thưa phó chưởng môn, bác sĩ Lâm là thần y thời nay, có thể luyện chế ra được các loại thuốc rất hiếm.


Vô Cực chỉ nghĩ là nếu chưởng môn có thể sử dụng viên tăng tuổi thọ của bác sĩ Lâm để kéo dài tuổi thọ thì cũng là chuyện may mắn của Kỳ Lân Môn.


“Viên tăng tuổi thọ?”
Mọi người ngồi đây nghe xong đều cảm thấy bất ngờ.

Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên họ nghe đến loại thuốc này.

Vị chưởng môn của Kỳ Lân Môn kia cũng hơi bất ngờ nhìn về phía Lâm Dương.

“Mặc dù Kỳ Lân Môn chúng ta là một môn phái ít xuất hiện, nhưng danh tiếng của thuốc tăng tuổi thọ thì chúng tôi đã từng nghe qua.

Sao? Bác sĩ Lâm có cầm viên tăng tuổi thọ đến à?”
“Nếu không cầm viên tăng tuổi thọ theo thì sao dám bước vào Kỳ Lân Môn? Chưởng môn đại nhân, không biết ông có hứng thú với viên tăng tuổi thọ này không nhỉ?” Lâm Dương nói.

“Cậu muốn dùng viên tăng tuổi thọ để đổi lấy cỏ Thiên Huyền?”
“Đúng, nếu chưởng môn sẵn lòng thì chúng ta giao dịch luôn bây giờ.


“Nhưng mà cỏ Thiên Huyền là bảo vật của Kỳ Lân Môn chúng tôi, nếu chỉ một viên tăng tuổi thọ thôi thì vẫn chưa đủ để đổi.


Chưởng môn của Kỳ Lân Môn nhẹ nhàng nói.


“Chưởng môn cần mấy viên?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi lại.

“Ờm… thế này đi, bây giờ trời cũng đã tối rồi, nếu bác sĩ Lâm không ngại thì đêm nay ở lại đây, tôi bàn bạc với phó chưởng môn và các trưởng lão đã.

Dù sao thì cỏ Thiên Huyền cũng là bảo vật của cả Kỳ Lân Môn chứ không chỉ của riêng tôi, nếu có thể đổi được nó thành một thứ gì đó có lợi thì thân là chưởng môn tôi đây cũng không nên độc chiếm một mình.

Đợi chúng tôi bàn bạc ra kết quả rồi sáng mai sẽ trả lời với cậu, được không?”
Ánh mắt Lâm Dương trầm xuống, anh cảm thấy hơi khác thường nhưng không lên tiếng phản bác lại.

“Tôi không có nhiều thời gian lắm, trưa mai phải quay lại Yến Kinh rồi, mong là chưởng môn sẽ sớm cho tôi câu trả lời thuyết phục.


“Không thành vấn đề! Tiến Hải!”
“Thưa chưởng môn, đệ tử ở đây!
“Mau thu dọn cho bác sĩ Lâm căn phòng dành cho khách loại tốt nhất.


“Vâng!”
Đệ tử tên Tiến Hải kia lập tức chạy ra ngoài.

“Bác sĩ Lâm đi nghỉ ngơi trước đi, sau đây đến lượt chúng tôi giải quyết chuyện nội bộ của Kỳ Lân Môn rồi.

” Chưởng môn Kỳ Lân Môn nói.

Nhưng mà, Lâm Dương lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Lệ Vô Cực… Là bạn tôi.


Câu nói đơn giản ấy lại khiến cho cả đại điện yên tĩnh lại.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.