“Cảm ơn”
Lâm Dương mở cửa ra, nhận đồ ăn rồi nói.
“Bác sĩ Lâm còn yêu cầu gì thì cứ việc nói, chưởng môn đã dặn chúng tôi là phải tiếp đãi bác sĩ Lâm thật chu đáo rồi.
” Đệ tử kia cười nói.
“Không có yêu cầu gì cả, lát nữa tôi ăn cơm xong sẽ đi ngủ luôn, mong là các cậu đừng đến làm phiền tôi, hiểu chưa?”
“Không thành vấn đề thưa bác sĩ Lâm.
”
Đệ tử gật đầu rồi rời đi.
Cửa phòng Lâm Dương lại khép lại.
Lệ Vô Cực vẫn theo dõi tiếp.
Hai tiếng sau, khung cảnh xung quanh trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Không khí cũng càng ngày càng nặng nề hơn.
Lệ Vô Cực thầm cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao xung quanh lại chẳng có tiếng động gì?
Thậm chí tiếng kêu của dế mèn cũng biến mất rồi?
Lệ Vô Cực tắt đèn trong phòng đi, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn.
Chẳng mấy chốc mà đã mười giờ tối.
Đây là lúc để ra tay rồi…
Lệ Vô Cực rên rỉ.
Cộp cộp.
Lúc này, chợt vang lên tiếng bước chân rất nhẹ nhàng.
Lệ Vô Cực ngẩn ra, cảm thấy tỉnh ngủ hơn hẳn.
Anh ta vội vàng nhìn về phía đối diện.
Lúc này anh ta mới phát hiện ra trong bóng tối, đã xuất hiện mấy bóng người từ lúc nào.
“Đến rồi?”
Lệ Vô Cực nói thầm.
Không ngờ là Lâm Dương đã nói đúng hết mọi chuyện.
Cuối cùng thì người của Kỳ Lân Môn vẫn ra tay.
Mới đầu những người đó đứng chặn hết các cửa sổ của phòng khách lại, sau đó có bảy tám người đứng trước cửa lớn, thậm chí trên nóc nhà cũng có người canh chừng.
Chẳng bao lâu sau, xung quanh phòng khách đã toàn là các cao thủ của Kỳ Lân Môn.
Tất cả bọn họ đều che mặt, cầm kiếm dài trên tay, mặc dù đã là đêm rồi nhưng phần lưỡi những thanh kiếm đó vẫn lóe sáng, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
“Làm đi!”
Lúc này, không biết là ai đã lên tiếng.
Rầm rầm!
Những người ở ngoài cửa sổ và cửa ra vào lập tức xông lên, lao thẳng về phía giường ngủ trong phòng khách.
“Bác sĩ Lâm! Đưa tay chịu trói đi!”
Tiếng hét lớn vang lên.
Vừa nghe thấy giọng người này, Lệ Vô Cực liền nhận ra đấy là ai.
Lưu Vô Hằng!
Người cầm đầu đội người kia chính là Lưu Vô Hằng!