“À, chiêu vừa rồi hẳn là thức thứ nhất của Kỳ Lân Biến đúng không? Nhìn qua đúng là dọa người, nhưng uy lực của Kỳ Lân Biến của cậu còn kém xa với miêu tả trong sách sử của Kỳ Lân Môn chúng tôi.
Nếu tôi đoán không sai, hẳn là cậu mới học được đúng không? Chỉ dựa vào công phu mèo cào này của cậu, không thể trở thành đối thủ của tôi đâu!” Lưu Quyền lắc đầu.
“Công pháp của Kỳ Lân Môn đều từ Kỳ Lân Biến mà ra, tôi tinh thông Kỳ Lân Biến, tất nhiên sẽ nắm rõ chiêu thức công kích của các người trong lòng bàn tay, mà các người…
chưa chắc đã nhìn rõ thủ đoạn của tôi!”
Lâm Dương bình thản nói.
“Hừ! Khoe khoang khoác lác! Xem chiêu đây!”
Lưu Quyền gầm lên, tung mình nhảy tới, như chim ưng lao xuống từ trời cao, hướng về phía Lâm Dương, song quyền đánh thẳng lên đầu anh.
Không thể không nói, Lưu Quyền dù sao cũng là phó chưởng môn Kỳ Lân Môn.
Một chiêu này nhìn bình thường, nhưng sức lực bao hàm trong song chưởng lại cực kỳ tỉnh xảo kỳ diệu, chỉ cần Lâm Dương dám tiếp chiêu, bất kể tay anh có rắn chắc đến cỡ nào, cũng sẽ bị bẻ gấy trong nháy mắt.
Nhưng lúc này Lâm Dương không muốn lãng phí thời gian.
“Nếu ông nói thủ đoạn của tôi là mèo cào, vậy được thôi, tôi sẽ cho ông thưởng thức thế nào là Kỳ Lân Biến chân chính!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, đột nhiên lấy ra mười cây châm bạc, đâm mạnh vào lồng ngực mình.
Chỉ một thoáng sau, mạch máu trong đôi mắt anh lập tức chuyển sang màu xanh, hai cánh tay cũng nổi lên đầy mạch máu kỳ dị.
Cảnh tượng này vô cùng kỳ dị.
Sau khi Lệ Vô Cực thấy cảnh này, lập tức thất thanh.
“Gia tăng võ y?”
Lệ Vô Cực hoảng hốt vô cùng.
Anh ta mới nhận ra rằng, bác sĩ Lâm trước mặt này cũng là một vị võ y.
Người của võ y lấy y trợ võ.
Họ có thể thông qua đủ cách thức Trung Tây y thần kỳ để nâng cao sức mạnh cơ thể và tốc độ, dùng y địch võ.
Mà bây giờ, Lâm Dương đang sử dụng y thuật của mình để nâng cao quyền năng của Kỳ Lân Biến.
Mặc dù anh chỉ mới học được Kỳ Lân Biến, nhưng y thuật của anh đã đạt đến đỉnh cao rồi.
Kim châm bằng bạc đâm vào cơ thể, khí huyết của Lâm Dương tăng lên chóng mặt, một luồng khí dâng trào từ trong da thịt, tỏa ra bốn phía.
“Cái gì?”
Lưu Quyền kinh hãi đến biến sắc.
Nhưng nắm đấm vung ra rồi đâu thể thu hồi lại.
Ông ta cắn răng, dồn sức hơn, đánh mạnh vào đầu của Lâm Dương.
Cơ thể của Lâm Dương thoáng nhếch đi, né tránh.
Cú đấm kia vẫn mạnh mẽ vung tới, giống như thể súng máy bắn sang.
Vèo vèo vèo vèo…
Từng nắm đấm xé gió nổ tung.
Lâm Dương lại né tránh được hết, hình như anh không muốn đánh nhau trực diện.
“Bác sĩ Lâm, anh chỉ có thể trốn thôi sao? Nếu không muốn đánh thì mau đầu hàng đi.
” Bên này, Lưu Vô Hằng bất mãn la to.
“Tôi chỉ không muốn để cho ba cậu thua quá khó coi thôi, nếu cậu đã nói như vậy thì hay rồi.
”
Sắc mặt Lâm Dương lạnh buốt, đột nhiên †ay anh vung về phía trước, giữ được nắm đấm mà Lưu Quyền đánh tới.
Lưu Quyền cứng đờ, ngay lập tức, ông ta nhấc chân đá về phía nửa người dưới của Lâm Dương.
Nhưng chân còn chưa đưa tới, Lâm Dương đã đạp mạnh một đòn.