Chương 1289:
“Lý do rất đơn giản! Bởi vì bây giờ tôi muốn phản đòn!”
“Phản đòn?”
Hơi thở của chưởng môn Kỳ Lân Môn run lên, còn chưa hiểu ra vấn đề.
Đã thấy Lâm Dương lao vụt qua đây, dòng khí trong cơ thể lập tức oanh tạc, lại biến ra ảnh ảo Kỳ Lân, giết thẳng về hướng chưởng môn Kỳ Lân Môn.
“Cút ngay!”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn hét lên một tiếng điên cuồng, vội vàng thi triển chiêu thức Kỳ Lân Biến.
Nhưng lần này… Ảnh ảo Kỳ Lân ông ta biến ra lại nhỏ hơn của Lâm Dương một vòng!
Yếu hơn hẳn một vòng!
Không, nói trắng ra, ảnh ảo Kỳ Lân của Lâm Dương hùng tráng hơn rất rất nhiều!
Chiêu thức Kỳ Lân Biến mà Lâm Dương thi triển ra còn thành thạo hơn cả ông ta!
“Chuyện này… không thể nào…”
Gương mặt chưởng môn Kỳ Lân Môn dại [8s Ông ta liều mạng chống chọi, nhưng sức mạnh Lâm Dương bộc lộ ra lúc này thế nhưng lại mạnh gần như gấp đôi ông ta! Sức mạnh của ông ta hoàn toàn rơi vào thế yếu!
Kỳ Lân hùng tráng xé rách hết luồng khí xung quanh chưởng môn Kỳ Lân Môn.
Đợi đến khi chưởng môn Kỳ Lân Môn khôi phục tinh thần lại, lợi trảo Kỳ Lân khủng bố đã hung hăng đập thẳng lên ngực ông ta.
Phụt!
Chưởng môn Kỳ Lân Môn bay ngược ra ngoài, khí thế tan tác, miệng phun máu tươi.
“Chưởng môn!”
Đệ tử Kỳ Lân Môn xung quanh hoảng hốt hét lên, lập tức xông tới nâng ông ta dậy.
Ai cũng không đoán trước được tình hình sẽ xoay chuyển hoàn toàn trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
“Kỳ Lân Biến của cậu… vì sao lại đột nhiên tăng tiến nhiều như vậy?”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn gắng gượng đứng dậy, trừng mắt phẫn nộ gào rống.
“Cái này phải hỏi ông!”
“Hỏi… hỏi tôi?” Chưởng môn Kỳ Lân Môn trừng lớn mắt.
“Đúng vậy, chưởng môn ông dạy dỗ tốt, tất nhiên tôi sẽ tiến bộ nhanh chóng.” Lâm Dương cười bình thản.
Lời này vừa thốt ra, chưởng môn Kỳ Lân Môn run bắn người, hiểu ra mọi chuyện.
“Thì ra vừa nãy cậu vẫn luôn học trộm Kỳ Lân Biến của tôi?” Ông ta run run rẩy rẩy chỉ vào Lâm Dương nói.
“Không phải học trộm.” Lâm Dương lắc đầu: ‘Là học một cách quang minh chính đại!”
“Cậu…
Chưởng môn Kỳ Lân Môn tức đến hộc máu, sắc mặt cũng tái nhợt đến tột cùng.
Người xung quanh càng không ngừng kinh ngạc.
“Trong thực chiến học tập chiêu pháp của kẻ địch? Thế giới này… thật sự có thiên tài như thế sao?” Lệ Vô Cực ngồi sau tảng đá, nhìn Lâm Dương lẩm bẩm tự nói.
“Tôi muốn mạng cậu!”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn gào thét, đẩy người xung quanh ra, như kẻ điên xông tới.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương lại cảm thán thành tiếng: “Chưởng môn Kỳ Lân Môn, nếu tôi là ông, tôi sẽ không tiếp tục ra tay, bởi nếu cứ đánh tiếp, ông sẽ đại bại!”
“Cậu còn dám nói năng vớ vẩn? Hôm nay dù tôi có chết cũng phải chặt cậu thành tám khối!” Chưởng môn Kỳ Lân Môn gào rống.
Nhưng giây tiếp theo, chưởng môn Kỳ Lân Môn đang xông tới đột nhiên run lên, sau đó ngực ông ta tê rần, lại phun máu tươi, khuyu xuống đất, không thể đứng dậy nổi nữa.
“Chưởng môn? Ông sao rồi?”