“Quyền quyết định nằm trong tay ông.
Nếu ông không muốn, có thể truyền vị trí chưởng môn Kỳ Lân Môn cho người khác, tôi cũng sẽ không hỏi đến bất kỳ chuyện gì của Kỳ Lân Môn các người nữa.
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tất nhiên, nếu ông muốn tiếp tục đối đầu với tôi, vậy hôm nay ra khỏi núi rồi, xem người Kỳ Lân Môn các ông còn có thể chiếm được ưu thế hay không?”
Lâm Dương cười lạnh nhạt, xoay người rời đi.
Chưởng môn Kỳ Lân Môn ngẩn ngơ nhìn theo Lâm Dương, một lúc lâu sau mới sống soài trên ghế, nhìn tờ giấy trong tay, rơi vào trầm tư.
Đấu với bác sĩ Lâm?
Ông ta tuy ở ẩn, nhưng cũng biết thế lực của bác sĩ Lâm ở bên ngoài lớn mạnh đến mức nào.
Huống hồ cậu ta còn là một thần y! Có thể quyết định quyền sinh tử của không ít người có chức quyền!
Hơn nữa… Cậu ta còn có thể quyết định việc mình sống hay chết.
Người như vậy, sao ông lại coi là kẻ địch?
Chưởng môn Kỳ Lân Môn hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại.
Trên đường ra sân bay.
“Sau này anh có dự định gì không?”
Lâm Dương gảy điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Lệ Vô Cực lau mặt, hai tay gác sau đầu, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Không biết, sư phụ mất rồi, trên đời này tôi không còn người thân nào nữa.
”
“Tôi có thể giúp anh tìm một chỗ ở, hoặc sắp xếp vài buổi xem mắt cho anh, dựa vào vẻ ngoài của anh, không khó để tìm được một người vợ.
Sau đó tôi sẽ tìm việc cho anh, cậu có thể sống tiếp nửa đời còn lại trong yên bình.
” Lâm Dương mỉm cười nói.
Lệ Vô Cực rơi vào trầm tư.
Bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu lên.
“Nếu anh muốn tiếp tục học võ thì tôi khuyên anh nên bác bỏ suy nghĩ này ngay đi.
Tôi phải tuân theo di ngôn của sư phụ anh.
Ông ấy đã chỉ dẫn tôi học Kỳ Lân Biến, thì cũng là sư phụ của tôi.
” Lâm Dương dường như nhìn ra tâm trạng của Lệ Vô Cực, lập tức nói.
“Bác sĩ Lâm, không phải tôi muốn học või”
“Vậy anh muốn gì?”
Lệ Vô Cực yên lặng một lát, đột nhiên ngẩng đầu: “Tôi muốn học y!”
Lâm Dương cũng không biết một trận chiến của Kỳ Lân Môn đã tạo ra chấn động lớn tới cỡ nào trong tư tưởng của Lệ Vô Cực.
Anh ta đã hiểu rõ, võ học cao nhất, căn bản không sánh được với y học cao nhất.
Võ, chỉ có thể làm người chết.
Nhưng y, có thể quyết định sự sống còn của một người!
Anh ta cũng muốn có y học phi phàm, muốn giống như Lâm Dương vậy.
Tiếc là, học y giống như học võ vậy, cũng phải cần có thiên phú.
Lâm Dương vẫn chưa từ chối, mà muốn sắp xếp anh ta vào bên trong học viện Phái Nam Y.
Nhưng Lệ Vô Cực lại lắc đầu, hy vọng Lâm Dương sẽ giảng dạy cho anh ta một vài kiến thức y học nền tảng, sau đó anh ta sẽ đi du lịch khắp nơi để học hỏi những học giả nổi tiếng.
Con đường học võ của Lệ Vô Cực khác với Lâm Dương.
Anh ta không thích ở lì một chỗ, mà muốn mở rộng tầm nhìn, rèn luyện va chạm với những người tài giỏi.
Con đường học y của anh ta cũng giống thế.
Lâm Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể cho anh †a một bộ sách lý luận nền tảng của y học, lại đưa anh ta một tấm thẻ ngân hàng, rồi tùy anh ta muốn đi đâu thì đi.