Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1296: 1296: Chương 1295





Nhưng bấy giờ, ông cụ đột nhiên nhìn cách anh lấy thuốc, không nhịn được mở miệng: “Cậu trai, cỏ Tam Chi này của cậu bây giờ bỏ vào trong nồi có hơi bị sớm thời gian quá không? Bây giờ bỏ vào sẽ làm cho củ gừng khó hấp thu, không thể nào phát huy tính chất thuốc của chúng nó.

Để thêm mười phút nữa không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Bây giờ bỏ vào là vừa khớp rồi, tính chất thuốc của cỏ Tam Chỉ đúng là hơi trỗi với củ gừng, nhưng nếu tôi bỏ thêm cánh của hoa Hoàng Nhan vào thì có thể trung hòa được tính chất của chúng nó rồi.

” Lâm Dương nói.

“Hoàn toàn là nói bậy! Từ khi nào cánh hoa Hoàng Nhan có thể trung hòa dược tính của Tam Chỉ Thảo và củ gừng vậy chứ?
Không chỉ không thể trung hòa lại mà thậm chí còn có thể sản sinh ra chất độc! Chàng trai, cậu đang sắc thuốc độc đấy!” Ông cụ nghiêm túc nói.

“Cụ đừng lo, cái gọi là sản sinh ra chất độc, thật ra phải coi độ lửa như thế nào, có những thứ nếu bỏ vào nhiệt độ quá cao hoặc để quá lửa thì sẽ sản sinh ra nguy hiểm, nhưng nếu nhiệt độ vừa phải, vậy thì tất nhiên nó cũng là đồ vật vô hại, chỉ cần tôi canh chừng độ lửa vừa phải, vậy chúng nó không những không có độc, mà thậm chí còn vô hại nữa.

” Lâm Dương cười nói.


Nhưng anh vừa nói câu này thì cảm xúc của ông cụ lại càng bức xúc hơn.

“Nói bậy nói bại Thật sự làm ăn nói xàm xí! Chàng trai trẻ, cậu nghe được mấy câu nói xăng bậy này ở đâu vậy? Tính chất của thuốc còn có thể thay đổi bằng độ lửa hay sao?
Huống chỉ mấy liều thuốc này còn nổi tiếng là xung khắc với nhau! Cậu hãy nhanh chóng dừng lại cho tôi, rốt cuộc cậu đang cứu người hay hại người ta vậy hả? Ngừng lại!”
Ông cụ quát lên.

Lâm Dương hơi nhướng mày.

“Cụ ông đây, nếu như ông không tin tôi thì đợi lát nữa tôi có thể chứng minh cho ông xeml”
“Chàng trai trẻ này cậu bị sao vậy? Cả đời ông già tôi ăn thuốc còn nhiều hơn cả thuốc cậu từng cầm lên đấy, sao cậu không tin tôi? Nếu như cậu làm chết người thì để tôi coi cậu sẽ có chuyện gì! Không nghe lời người lớn! Chịu thiệt ngay trước mắt!” Ông cụ vểnh râu mép trừng mắt, càng thêm tức giận.

Nhưng Lâm Dương lại thấy cụ có mấy phần đáng yêu.

Anh lắc lắc đầu, không muốn cãi nhau với ông cụ nữa, tiếp tục sắc thuốc.

Ông cụ lại càng tức giận hơn nữa.

“Chàng trai trẻ, cậu có dừng lại hay không? Còn không dừng lại nữa thì tôi sẽ gọi bác sĩ tới đấy!”
“Tôi chính là bác sĩ!” Lâm Dương nói.

“Cậu… Trẻ con cứng đầu mài! Cứng đầu quát”
Ông cục thở phì phò nói, quay người chạy ra ngoài.


Chỉ chốc lát sau, một người bác sĩ bị ông cụ kéo vào đây.

“Mấy người hãy nhanh chóng khuyên nhủ người trẻ tuổi kia đi, cứng đầu quá, thuốc có độc mà vẫn còn muốn sắc! Chuyện này thật sự quá xăng bậy!” Ông cụ vội vàng kêu lên.

Nhưng sau khi vị bác sĩ này nhìn thấy Lâm Dương thì mất cả tiếng.

“Bác sĩ Lâm? Là cậu sao?”
“Bác sĩ Lâm?”
Nghe ba chữ này, ông lão lập tức run lên.

“Là bác sĩ Vương sao! Vất vả rồi, ngại quá, ông lão có vẻ đang cảm thấy hơi khó hiểu về phương thuốc của tôi, không phải chuyện gì lớn.

” Lâm Dương quay đầu lại cười cười nói.

“Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì cơ, bác Phàn, bác hiểu lầm rồi, người trẻ tuổi này không phải đứa trẻ vừa mới được tiếp xúc với Đông y, cậu ấy chính là thần y tiếng tăm vang dội bác sĩ Lâm!” Bác sĩ Vương cười nói.

“Gì cơ? Cậu ta… cậu ta chính là vị thần y trẻ tuổi kia?” Ông lão như sét đánh ngang tai.


“Không phải sao? Y thuật của người ta có khi còn cao hơn ông đấy!” Bác sĩ Vương vỗ vỗ bả vai bác Phàn, sau đó tránh đi.

Gương mặt già của ông lão thay đổi khôn lường, trở nên phức tạp hẳn.

“Thằng nhóc thối tha này, dám trêu đùa tôi à?”
Ông hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn bỏ qua nó, không nhịn được nói.

“Ông ơi, tôi đã kịp làm gì đâu.

” Lâm Dương kêu to mình oan uổng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.