Khuôn mặt Lương Huyền Du đầy rối rắm, hai mắt đỏ hoe, như bị oan ức muốn khóc lên.
Cậu chủ Vân ngồi bên cạnh không nói gì.
Cậu ta đang chờ Lương Huyền Du mở miệng cầu xin cậu ta giúp đỡ.
Nếu Lương Huyền Du cầu xin, cậu ta nhất định sẽ can thiệp.
Nhưng nếu Lương Huyền Du muốn cậu ta xen vào, thì cô ấy nhất định phải đồng ý yêu cầu của cậu ta.
Đây là một vụ giao dịch, kết quả phụ thuộc vào cách Lương Huyền Du lựa chọn.
Tuy nhiên, ngay khi Lương Huyền Du đang do dự, chuẩn bị nhờ cậu chủ Vân giúp đỡ thì bên cạnh có một cánh tay vươn ra, ngăn cản cô ấy.
Lương Huyền Du giật mình, nghiêng đầu nhìn qua, cô ấy chợt nhận ra cô ấy không đến nơi này một mình.
Những người khác cũng giật mình, tất cả đều nhìn về phía người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh Lương Huyền Du.
“Anh là ai?” Cậu chủ Vân nhíu mày hỏi.
“Tự giới thiệu, tôi là anh trai của Lương Huyền Du”
Lâm Dương bình tĩnh nói: “Lần này tôi đi cùng Huyền Du đến để giải quyết chuyện mấy người bắt nạt em gái của tôi.
Tôi nghĩ mọi người nên ngồi xuống nói chuyện rõ ràng để hiểu lầm này được giải quyết rõ, sau này mọi người vẫn sẽ là bạn học tốt của nhau.”
Anh vừa nói hết câu, căn phòng lập tức yên lặng.
Khoảng mười giây đã trôi qua.
“Ha ha hai”
Một tràng cười vang lên, to đến mức muốn lật tung cả mái nhà.
“Bạn học tốt? Ha ha ha, đừng có chọc cười tôi chứ.”
“Tên ngốc này đang nói cái gì vậy?”
“Ha ha ha, tôi không chịu được nữa rồi.
Đau bụng quá! Ha ha hai”
Mọi người đều cười ầm lên, cười cực kì khoa trương.
Hán Băng Sương liếc mắt nhìn Lương Huyền Du: “Con khốn này, mày cũng to gan lắm.
Thế mà lại dám gọi người đến giúp?
Thật thú vị.”
“Chị Hán, chị hiểu lầm rồi.
Anh trai em…
Anh ấy chỉ muốn giải quyết rõ chuyện này với mọi người mà thôi.” Lương Huyền Du vội vàng xua tay.
“Ném anh ta ra ngoài.”
Hán Băng Sương chưa kịp nói gì thì cậu chủ Vân đã trực tiếp ngồi xuống sô pha, phất †ay, nhẹ giọng nói.
Cậu ta có thể kiên nhẫn nói chuyện với Lương Huyền Du, đó là bởi vì cậu ta muốn có được Lương Huyền Du.
Cậu ta không có sự kiên nhẫn như thế này với những người khác.
“Vâng thưa cậu chủ.”
Hai người đàn ông đứng sau ghế sô pha lập tức đi về phía Lâm Dương.
Lương Huyền Du rất sợ hãi.
Cô ấy biết người này là Lâm Dương.
Người anh trai này của cô ấy đang làm con rể của người khác.
Nếu hai người này thực sự tới đây, chỉ với năng lực của Lâm Dương thì có thể làm gì được bọn họ chứ?
Một khi Lâm Dương thực sự bị ném ra ngoài, vậy tất cả coi như xong.
Nghĩ đến đây, Lương Huyền Du không do dự nữa, giữ thái độ chữa ngựa chết thành ngựa sống, lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Lâm Dương xuống, run rẩy hét lên: “Tất cả dừng tay.
Tôi nói cho các người biết, anh trai tôi là bác sĩ Lâm đấy.”