Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1308: 1308: Chương 1307





“Không cần.”
Lâm Dương trầm giọng nói, sau đó liếc nhìn cậu chủ Vân, nhẹ giọng nói: “Cậu chủ Vân, nếu như tôi thật sự là bác sĩ Lâm, vậy cậu có thể chịu trách nhiệm với những chuyện mà cậu đã làm không?”
“Lời anh nói có ý gì hả?” Cậu chủ Vân bỗng nhiên cau mày.
“Hiện nay phần mềm làm đẹp trong chụp ảnh và kỹ thuật photoshop đã tràn lan, thật là ngu ngốc khi so sánh diện mạo trên ống kính với ngoại hình ngoài ống kính.” Lâm Dương lắc đầu nói.
“Vậy ý của anh là, anh không phải là hàng giả?” Hàn Băng Sương hít một hơi thuốc lá, thản nhiên nói.
“Đúng vậy.”
“A, vậy được, nếu anh đã nói anh là bác sĩ Lâm, vậy thì anh hãy chứng minh thân phận của mình.”
“Chứng minh như thế nào?”
“Gọi điện thoại cho Mã Hải của Tập đoàn Dương Hoa, chuyện như thế này… Chắc là dễ làm mà nhỉ?” Mãn Băng Hoàn híp mắt hỏi.
Lâm Dương nhíu mày.
“Sao thế? Không dám à? Sợ bị lộ sao?”
“Nếu anh là thật thì sao lại không dám chứ?”
“Gọi đi.


Nếu anh gọi được thì chứng tỏ anh thật sự là bác sĩ Lâm, lúc đó tôi sẽ cúi đầu nhận sai với anh”
“Mau gọi đi.”
Đám người nhao nhao la hét, liên tục chế nhạo.
Lâm Dương gật đầu: “Được thôi, để tôi gọi cho mấy người xem.”
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, tìm đến số của Mã Hải, muốn nhấn gọi.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng khóc nức nở.
“Không cần.

Không cần.

Anh ấy là giả, cầu xin mấy người đừng làm khó chúng tôi nữa.
Là Lương Huyền Du.
Hiện tại cô ấy đã suy sụp.
Cô ấy sớm đã cảm thấy chuyện này không đáng tin, cũng đã sớm biết kết quả sẽ như thế này, nhưng cô ấy không ngờ kết quả này lại đến nhanh như vậy.
Lâm Dương nhíu mày.

Nhưng lại nghe Lương Huyền Du khóc lóc van xin: “Cầu xin mấy người, buông tha cho chúng tôi đi, chỉ cần mấy người bằng lòng để chúng tôi đi, sau này mấy người muốn tôi làm cái gì, tôi cũng sẽ đồng ý hết, được không?”
Cô ấy thực sự rất sợ hãi.
Lương Huyền Du nhận sai, càng khiến những người này kiêu ngạo hơn.
Mũi bọn họ đề hếch lên trời, vênh váo tự đắc.
“Tôi đã nói rồi mà, anh ta chỉ là kẻ lửa đảo thôi.”
“Ha, mặc dù đẹp trai, nhưng vẫn còn kém xa bác sĩ Lâm.”
“Con đĩ này, còn dám lừa chúng tao sao?
Mày còn non lắm”
Tiếng cười khinh bỉ vang lên.
Lương Huyền Du cúi thấp đầu, không nhịn được mà chảy nước mắt, vừa tủi thân vừa sợ hãi.
“Tôi ghét nhất chính là người khác lừa tôi.

Huyền Du, chắc cô biết tính khí của tôi thế nào rồi đấy.

Bây giờ tình hình như thế này rồi, tôi phải làm gì đây?” Hán Băng Sương đi tới, bàn tay nhỏ vuốt khuôn mặt đẫm nước mắt của Lương Huyền Du, khẽ cười nói.
“Chị, tha… tha cho em đi.” Lương Huyền Du run rẩy nói.
“Có thể, nhưng lần trước tôi đã nói rồi, nếu như bắt gặp cô còn chưa chuyển trường, thì sẽ để lại bảy cái lỗ trên cánh tay kia của cô.

Bây giờ chúng ta bắt đầu được chưa?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.