Hán Băng Sương cười nói, sau đó châm một điếu thuốc, hút một hơi, tàn thuốc đỏ hồng đung đưa trước mặt Lương Huyền Du.
Lương Huyền Du sợ đến nỗi liên tục lùi về phía sau.
Nhưng người ở phía sau lại giữ lưng cô ấy lại, không cho cô lùi về sau.
Cậu chủ Vân không nói gì, lẳng lặng đứng nhìn.
Cậu ta vẫn đang đợi.
Nếu như lúc này Lương Huyền Du vẫn không chịu khuất phục cầu cứu cậu ta, vậy thì cậu ta cũng sẽ chết tâm với Lương Huyền Du.
Nếu như vậy thì Lương Huyền Du có bị làm sao cũng không liên quan gì đến cậu ta cả.
“Đừng mà.
Đừng mà.”
Lương Huyền Du sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không cầu cứu Cậu chủ Vân.
Cậu chủ Vân có chút tức giận.
“Giữ chặt con đĩ này cho tao.” Hán Băng Sương nói.
“Vâng chị Sương.”
Hai người lập tức đến giữ chặt lấy cánh †ay của Lương Huyền Du.
“Thả tôi ra.
Mau thả tôi ra.
Các người muốn làm gì.
Mau thả tôi ra.”
Lương Huyền Du liều mạng giãy dụa.
Nhưng cho dù cô ấy có giấy dụa thế nào cũng đều vô dụng.
Cô ấy chỉ có thể mở to hai mắt, nhìn Hán Băng Sương đang nghiêng người đưa điếu thuốc lại gần cô ấy.
Toàn thân cô ấy đều tràn ngập sự tuyệt vọng và hoảng sợ.
Đột nhiên một giọng nói thờ ơ cất lên.
“Này, rốt cuộc các người có muốn tôi gọi cuộc điện thoại này không?”
Nhóm người đều giật mình, Lúc này mới chú ý đến “bác sĩ Lâm” kia vẫn cầm điện thoại đứng một bên.
“Sao vậy? Vở kịch đã kết thúc rồi, anh vẫn còn nghĩ mình đang diễn kịch sao?” Một cô gái khó chịu nói.
“Có phải đầu óc thằng này có vẫn đề rồi không?”
“Tao thấy giống đấy.”
Mấy người khác cũng bắt đầu chế nhạo theo.
“Vậy rốt cuộc có cần tôi gọi điện thoại nữa không?” Lâm Dương hỏi.
“Anh gọi cho ai?”
“Mã Hải.”
“Mã Hải? Ha ha ha, được, được, tôi cho anh một cơ hội, nếu như anh thật sự có thể gọi cho Mã Hải, chúng tôi sẽ lập tức thả các người đi.
Tôi muốn xem xem anh còn có bản lĩnh gì nữa.” Hán Băng Sương cười đến run rẩy cả người.
Lâm Dương gật đầu, trực tiếp bấm phím gọi, đồng thời cũng bật loa ngoài.
Gương mặt Lương Huyền Du tràn đầy tuyệt vọng, đồng thời nhục nhã không thể chịu được, càng không thể giải thích được.
Cô ấy đã nói ra chân tướng rồi, sao tên đáng chết Lâm Dương này vẫn còn muốn diễn chứ?
Anh coi những kẻ này là ngốc sao?
Lương Huyền Du không thể giải thích được.
Đám người cũng không vội, tập trung nhìn Lâm Dương.
Điện thoại tút tút hai tiếng, rồi được kết nối.
Sau đó, nghe thấy một giọng nói cung kính mà cẩn trọng ở đầu bên kia.
“Chào chủ tịch Lâm, xin hỏi cậu có phân phó gì sao?”
“Ồ, thật sự có giọng nói kia?”
“Đây là giọng của Mã Hải sao?”