Chương 1330:
Đó đều là một vài những câu chuyện xưa gọi là thần thoại do trưởng bối kể cho vãn bối mà thôi.
Tựa như các loại truyện cổ tích vậy.
Loại thuật châm này, cũng chỉ xuất hiện ở trong câu chuyện mà thôi, căn bản thực tế vốn không có bất kỳ ghi chép gì lại cả. Hơn nữa theo như miêu tả của thuật châm trong câu chuyện này thì đây cũng hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Trên thế giới nào có kỹ năng thuật châm †hần kỳ như vậy chứ?
Quỷ mới tin.
Cho nên rất nhiều người cũng không xem chuyện này ra gì.
Bây giờ, người bác sĩ Lâm trước mặt này lại nói với anh ta, đây là muốn dùng thuật châm, đó là thuật châm Sát Long Cốt.
Đây không phải là xem anh ta là đứa nhỏ mà trêu đùa hay sao chứ?
“Hừ, không cần giả thần giả quỷ. Bác sĩ Lâm, tôi phải thừa nhận, y thuật của anh quả thật là khá đấy, nhưng đây cũng không phải là vốn để cho anh nói hưu nói vượn ở đây.
Diệp Ưng chúng tôi cũng là môn phái cổ y có chuyên môn đó, cả trên dưới Diệp Ưng, ai nấy cũng đều biết thuật châm Sát Long Cốt chỉ là truyện tiếu lâm của trẻ nhỏ mà thôi. Vậy được thôi, tôi cũng xem xem, đến tột cùng là anh có thể đem thuật châm Sát Long Cốt ra làm sao, để cho tôi mở mang tâm mắt”
Người con trai cười lạnh rồi nói, cũng không vội vã mà ra tay, mà là đứng tại chỗ, cứ như vậy lẳng lặng kim bạc xuống, lại điểm vài cái lên huyệt đạo trên người, tiện đà lại lấy kim bạc ra, đâm lên hai vai của mình, hai chân thậm chí là trên đỉnh đầu của mình.
Mà những kim bạc này, toàn bộ đều đâm vào hoàn toàn.
Hô hấp của người con trai chợt ngưng lại.
Kim bạc đâm hết vào đỉnh đầu, e rằng không phải là cả não cũng bị kim bạc đâm xuyên qua rồi đó chứ?
Người kia bị điên rồi sao?
Đại não chính là hệ thống phức tạp nhất của cơ thể người, đâm kim vào đây, nhưng bất kỳ một gã Đông y nào cũng không dám làm xằng làm bậy đâu.
Thuận theo kim bạc đâm sâu vào trong, hơi thở của Lâm Dương cũng trở nên mềm mại hơn.
Giờ khắc này, người ở trước mặt giống như là đạt tới cảnh giới trở về nguyên trạng trước nay chưa từng có.
Người con trai lui từng bước về phía sau theo bản năng, cảm thấy đột nhiên mình nhìn không thấu được người này.
“Xong rồi á?”
Thấy Lâm Dương ngừng lại, người con trai sững sờ hỏi.
“Xong rồi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Người con trai đánh giá anh một vòng từ trên xuống, rồi cười khẽ ra tiếng: “Như thế nào? Đây chính là thuật châm Sát Long Cốt?
Thoạt nhìn cũng không có gì ghê gớm lắm.”
Nhưng tiếng nói vừa dứt, Lâm Dương đột nhiên giơ tay lên, vung về phía người con trai bên này.
Âm ầm!
Một cỗ khí lưu nổ tung từ lòng bàn tay anh bắn ra, trực tiếp đánh qua, hung mà đập lên vách tường bên cạnh người con trai.
Trong khoảnh khắc, vách tường bị đập nát.
Dòng khí lưu đáng sợ tựa như một con mãnh thú và dòng nước lũ, liên tiếp đánh về phía trước, cuối cùng bắn một mạch cho tới đi xuyên qua ước chừng mười căn phòng làm việc cùng với tất cả dụng cụ bàn ghế bên trong rồi mới dừng lại.
May mà cả tầng này đã bị đôi nam nữ này dọn dẹp sạch sẽ rồi, nếu không thì một chiêu này không biết sẽ giết chết bao nhiêu người.
Người con trai trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta khó khăn mà nhìn về phía đầu, nhìn vách tường bị xuyên thủng bên cạnh mình một cái, cả miệng đã mở lớn.
Toàn bộ vách tường của mười căn phòng làm việc đều bị đánh thủng?
Hơn nữa chỉ có một chiêu?
Một chiêu này cũng ngang hàng với một quả bom.