Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1331



CHương 1331: Từ nay nhóm chuyển qua trang miền mới truyen2.one nhé cả nhà!





Đây là chân khí phóng ra sao?





Đây là chuyện mà sức người có thể làm ra?





Linh hồn của người con trai đều sợ run tại một khắc này.





“Ở đây thi triển không tiện lắm. Thật ngại quá.” Lâm Dương bình tĩnh nói.





Người con trai đang muốn nói chuyện, chợt thấy Lâm Dương trước mặt đột nhiên trở nên mơ hồ, chờ đến khi lại thấy rõ ràng thì người lại đứng trước mặt anh ta rồi.





Đây tựa như tốc độ của ma quỷ vậy, quả thực giống như là bay.





“AI”





Theo bản năng người con trai hét lên một tiếng, đánh một quyền hung ác lên ngực Lâm Dương.





Âm.





Âm thanh trầm đục truyền ra.





Nhưng Lâm Dương lại vẫn không có chút sứt mẻ gì.





“Kim hằng chưởng pháp.” Người con trai cực kỳ hoảng sợ, lại đánh một chưởng nữa ra.





Bang bang bang!





Liên tục mấy chục chưởng đánh qua.





Lại giống như là đánh lên một tấm thép vậy.





Người con trai trợn tròn mắt.





Lâm Dương lắc lắc đầu, dường như không có cảm giác gì cả.





“Chuyện này… không có khả năng…





Không có khả năng.”





Người con trai sợ tới mức khàn giọng mà hét lên, vội vàng lui về phía sau vài bước, rồi lại đặt mông ngã quy trên mặt đất.





Anh ta đã sợ hãi tới cực điểm rồi.





“Đây… Đây là thuật châm Sát Long Cốt?





Đây là thuật châm Sát Long Cốt? Anh… thế mà anh lại thật sự biết thuật châm Sát Long Cốt?” Người con trai run lẩy bẩy gào lên: “Bây giờ anh tin rồi chứ?”





Lâm Dương nâng tay lên, bàn tay hơi đưa lên không trung, một cỗ khí lưu cuồng bạo.





bắn ra từ trong lòng bàn tay.





Ào ào ào.





Dòng khí lưu nhộn nhạo.





Tất cả mảnh vụn đá vụn trong phòng đều bị dòng khí lưu này làm chuyển động, sau đó một đám run run lên, cùng tập hợp lên bàn †ay của Lâm Dương.





Không bao lâu sau, trên tay Lâm Dương đã xuất hiện một đạo gió lốc, đá vụn mảnh vụn đều điên cuồng xoay tròn bên trong gió lốc.





Cảnh tượng cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi.





Cái gì gọi là điều khiển điện lôi?





E rằng đây chính là nó.





“Không. Không. Không.” Người con trai đã sợ tới mức run cầm cập, ngay cả đứng lên cũng đều cố hết sức.





Giờ này khắc này, Lâm Dương trong mắt hắn, đã không phải lá người nữa rồi.





Mà là… Thần.





“Như thế nào, anh là muốn tôi ra tay, hay là anh tự mình ra tay? Nếu là tôi ra tay, có thể sẽ không phải đơn giản như bẻ gãy tứ chỉ như vậy đâu.” Lâm Dương nói.





Cả người người con trai chấn động, trong con ngươi ngoại trừ sợ hãi ra thì cũng chỉ còn lại sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.