Chương 1336:
“Lợi hại như vậy sao?” Mã Hải choáng váng.
“Tất nhiên, đến lúc đó, tất cả các đại gia trong nước thuộc mọi tầng lớp, gia tộc ẩn cư, gia tộc quyền thế, gia tộc có danh vọng đều sẽ tham gia. Mọi người sẽ cạnh tranh trong đại hội này, tất cả đều có kỹ năng riêng của mình. Trong đại hội này có một số gia tộc ban đầu rất cao quý, nhưng họ cũng có thể trở nên tầm thường, mất đi uy danh, cũng có một số gia tộc ban đầu rất bình thường, lại có thể trở nên nổi tiếng ở đại hội này. Một bước trở thành gia tộc nổi danh hàng đầu trong nước.”
“Sự kiện này lớn như vậy sao?” Mã Hải hít mạnh một hơi.
“Đại hội này năm mươi năm mới có một lần, vì lần đại hội này, rất nhiều người đều đã chuẩn bị trước mười, thậm chí là hai mươi năm, dù sao thì đây cũng là cơ hội để đổi đời.
Không phải ai cũng có thể tham gia đại hội này, Dương Hoa của chúng ta vốn dĩ không có danh ngạch, nhưng mà tôi đã lấy được danh ngạch của đảo Tiêu Sầu, đến lúc đó chúng ta cũng có thể tham gia.” Lâm Dương nói.
“Sự kiện trọng đại như vậy, nếu như Mã Hải tôi có thể đi để biết thêm chút kiến thức thì đời này của tôi sống không uổng rồi.” Mã Hải hưng phấn nói.
“Ông đương nhiên phải đi rồi.”
Lâm Dương nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ đưa tất cả mọi người đến đó, bởi vì đến lúc đó, tôi cũng sẽ tuyên bố với thế giới, tôi là ai…
Đặc biệt là nói với nhà họ Lâm.”
Trong mắt của anh toát ra sự lạnh lẽo.
Cuối cùng Dịch Quế Lâm vẫn phải nhượng bộ Lâm Dương.
Tuy ông ta đã uống thuốc độc mà Lâm Dương đưa, nhưng đổi lại Lâm Dương sẽ chữa lành vết thương trên người cho ông ta.
Chỉ đáng tiếc là sau này trở đi, ông ta sẽ bị Lâm Dương khống chế.
Đối với loại người như Dịch Quế Lâm mà nói, anh chắc chắn sẽ không thương hại.
Nếu như không đưa cho Dịch Quế Lâm uống một viên thuốc độc, sau khi bình phục trở lại nhất định ông ta sẽ trở mặt ngay.
Một con cáo già như vậy thực sự không dễ đối phó.
Đợi đến khi chữa lành vết thương cho Dịch Quế Lâm xong, Lâm Dương liền giao nhiệm vụ cho ông ta.
Để ông ta giám sát nhất cử nhất động của Diệp Ưng ỏ Yến Kinh.
“Cái gì? Giám sát Diệp ưng? Cậu điên rồi hả? Cậu là đang muốn đối phó với băng Diệp Ưng sao?”
Vẻ mặt của Dịch Quế Lâm vô cùng khiếp SỢ.
Tuy môn phái của ông ta ẩn dật như vậy nhưng cũng đã nghe qua đại danh của Diệp Ưng.
“Không phải tôi muốn đối phó với Diệp Ưng, mà là Diệp Ưng đang theo dõi tôi.”
“Hùi Bác sĩ Lâm, mặc dù Dương Hoa của anh phát triển không tồi, lại có sự giúp đỡ của Học viện Thái Nam Y.
Nhưng theo tôi thấy, cậu cùng với Diệp Ưng đối đầu với nhau thì giống như là lấy trứng trọi đá vậy.
Tôi cảm thấy không nên nghĩ đến việc đấu tay đôi với Diệp Ưng, mà nên suy nghĩ làm thế nào có thể đáp ứng yêu cầu của Diệp Ưng thì hơn.
Nói đi nói lại thì cũng là cậu không thể nào thắng nổi Diệp Ưng đâu.”
“Ông là người của Diệp Ưng à?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy ông khuyên tôi đầu hàng làm gì chứ?”
“Cậu… cậu không nghe lời của lão già này thì thôi.
Đây là sự lựa chọn của cậu, sau này mà hối hận thì đừng có trách tôi không khuyên trước.”
“Chuyện của sau này thì để sau này nói.
Tôi đã đặt sẵn cho ông vé máy bay đến Yến Kinh rồi, khi nào đến nơi sẽ có người ra đón ông.”
“Bác sĩ Lâm, thứ lỗi vì tôi nhiều chuyện.
Diệp Ưng ở Yến Kinh thực chất chỉ là một chỉ nhánh nhỏ, vốn không phải là trụ sở chính, cậu bảo tôi đi đến đó chỉ sợ là sẽ không có gặt hái được gì nhiều. Mà đối phó với cậu thì chắc chắn không phải chuyện chi nhánh nhỏ có thể làm được.” Dịch Quế Lâm lắc đầu nói.