Chương 1342:
Nhưng mà người này lại không hề yêu cầu Tống Viễn chuẩn bị xe để bỏ trốn…
Tất cả những điều này khiến người khác thật sự không có cách nào lý giải…
“Anh này, anh đừng làm loạn, nếu anh muốn một tỷ thì bây giờ tôi sẽ đưa cho anh!”
Lâm Dương từ trong túi áo rút ra một tấm thẻ màu đen, sau đó đi về phía người đàn ông.
“Đứng lại!” Người đó vội hét lên: “Nếu mày mà tới đây thì tao sẽ chặt đứt một ngón †ay của cô tai!
“Anh à, chẳng phải anh muốn tiền sao?”
Lâm Dương vẫy tấm thẻ đen và hỏi.
“Tiền? Hừ, ai mà biết được trong đó rốt cuộc có một tỷ hay không? Mày đừng hòng lừa tao!” Người đàn ông đó cười lạnh tỏ ra không hề tin.
“Đây là chủ tịch Lâm của Dương Hoa, chủ tịch Lâm là người như thế nào, thân phận cao quý, phất tay cũng móc ra được một tỷ.” Lập tức có người nói.
“Chủ tịch Lâm? Ông chưa bao giờ nghe thấy cái tên này cả! Ông đây không cần thẻ, ông chỉ cần tiền mặt thôi! Nghe đây, nhanh chóng chuẩn bị một tỷ cho tao! Thiếu một tờ cũng không được!” Người đàn ông đó to giọng hét lên.
“Anh bị điên rồi à? Một tỷ tiền mặt á? Có đặt trước mặt anh thì chắc gì anh đã cầm được.”
“Anh có biết một tỷ nặng như thế nào không?”
Tất cả mọi người ở xung quanh đều không kìm được lên tiếng.
“Tao mặc kệ! Ông đây muốn, bây giờ người đang trong tay ông, ông đây muốn làm thế nào thì làm! Chúng mày nếu như muốn người còn sống thì cầm tiền tới đây, nếu như muốn cô ta chết thì cứ tiếp tục kéo dài thời gian đi. Tao nói cho chúng mày biết, đã qua 5 phút rồi đấy, nếu như 5 phút nữa mà không cầm tiền tới đây thì chuẩn bị mà nhận xác cô †a đi”
Người đàn ông đó cười lạnh và nói.
Tô Nhan run rẩy.
Còn Tô Dư đã sớm khóc thành tiếng.
Tất cả mọi người đều căng thẳng không nói nên lời.
Ở phía bên ngoài có mấy chiếc xe vội vàng dừng lại, tất cả mọi người đều đổ hết về phía này.
Lúc này Lâm Dương cũng hít sâu một hơi, coi như đã hiểu điều gì đó.
Anh cũng không nói gì nữa, chỉ cất tấm thẻ vào trong túi áo, sau đó nhấc chân lên đi về phía người đàn ông kia.
“Mày muốn làm gì? Đứng lại!”
Người đàn ông đó căng thẳng lập tức hét Tất cả mọi người ở xung quanh đều sợ “Chủ tịch Lâm, anh đừng kích động.
“Anh dừng lại đi, nếu không sẽ làm hại người khác đó.”
“Chủ tịch Lâm!”
Tất cả mọi người đều lo lắng.
Nhưng Lâm Dương vẫn không dừng bước chân lại.
Tô Nhan cũng sững sờ.
Không biết là tại sao nhưng mà cô lại không hề cảm thấy sợ hãi, trái lại lại cảm thấy cảm giác an toàn đột nhiên bao phủ lấy người cô khi mà “Chủ tịch Lâm” tới gần…
Ngoài điều đó ra… Còn có một loại cảm giác thân thiết.
Tô Nhan giật mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao cô lại nảy sinh lại loại cảm giác này?
Trái tim cô đập rất nhanh.
Chẳng nhẽ… Đây là phản ứng ngược?
Cô không thể nào lý giải được điều này.