Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1346-1347



Chương 1346:





Tin tức truyền đi, khiến trên mạng hot hơn bao giờ hết!





Tất cả mọi người trong nước đều biết Lâm Dương là bác sĩ, một bác sĩ có y thuật cao siêu.





Nhưng mà không ai có thể ngờ rằng, vị bác sĩ Lâm này lại có thể phóng một chiếc kim bạc một cách xuất thần như vậy!





Mà tốc độ của chiếc kim bạc đó… Thật sự là tốc độ mà người thường có thể đạt được ư?





Sợ rằng cho dù có là người luyện mấy chục năm rồi cũng không thể làm được điều đó.





“Đúng là thần mà “Đây là kim châm cứu thật á?”





“Bác sĩ Lâm là quái vật à?”





Tất cả mọi người đều kinh ngạc, khó có thể tin được điều này.





Từ đó số lượng bài viết được đăng tải trên các trang mạng tăng vọt.





Và những người ở trong hiệp hội y tế càng điên cuồng hơn.





Dư luận trên mạng sắp bùng nổ tới nơi rồi, nhưng Lâm Dương lại không hề thích điều này.





May là lúc ở công viên kịp thời gọi tài xế xuất hiện.





“Mọi người đều nhầm rồi, video này rõ ràng là ghép mà! Làm gì có người nào có tốc độ nhanh như vậy chứ?”





“Đúng vậy! Chủ tịch Lâm có phải thần tiên đâu? Anh tưởng đang xem phim võ hiệp à?”





“Giả đó, tất cả đều là giả thôi! Chuyên gia cắt ghép video đã nói cho tôi biết video này chỉ là giả thôi.”





“Thật sự là có người sẽ tin video này là thật sao? Buồn cười quát”





Dưới sự dắt mũi của dư luận thì mọi người đã bắt đầu nghi ngờ chiếc video này là giả.





Tất nhiên là cũng có người sẽ tin sống tin chết, và cũng có nhiều người cho rằng đây chỉ là một vài mánh khóe của những người chuyên đi cắt ghép video vô đạo đức.





Chỉ có một điều không thể phản bác được ở trong chiếc video này là tại sao tên cướp kia lại không cử động được?





Trên mạng đồn đoán dữ dội tới mức ba chữ bác sĩ Lâm lại một lần nữa hot trở lại trên thanh tìm kiếm ở trên mạng.





Chỉ đáng tiếc là Lâm Dương không thèm quan tâm tới những điều này.





Anh tin rằng nội bộ Gleneagles chắc chắn cũng đang giữ chiếc video này.





Lần ra tay này cũng đã lộ ra được thực lực của anh rồi, lần sau mà còn giao đấu với Gleneagles nữa thì bọn họ chắc chắn sẽ đề phòng.





Đến cuối cùng vẫn là bản thân chịu thiệt hia”





z…





Lâm Dương thở dài, sau đó nhanh chóng bước vào trong thang máy.





Tới tầng làm việc của Tô Nhan, anh liếc nhìn phòng làm việc của cô thì lại không thấy cô đâu. Điều này có vẻ không giống tác phong thường ngày của cô cho lắm.





Một người cuồng công việc như cô sẽ không bao giờ bỏ bê công việc, hàng ngày †ăng ca như cơm bữa.





Chắc là chuyện xảy ra trong công viên khiến cho cô vẫn chưa thể bình tĩnh được.





Trong lòng Lâm Dương nghĩ như thế, sau đó anh đi vào phòng ngủ.





Đẩy cửa bước vào thì lại nhìn thấy một mình Tô Nhan đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt của cô đang nhìn về cốc rượu màu đỏ đô ở trước mắt, thất thần không biết nghĩ cái gì.





Ngay cả việc Lâm Dương đẩy cửa bước vào cô cũng không cảnh giác ra được.





Chuyện gì đang xảy ra vậy?





Lâm Dương tò mò không thôi.





“Tiểu Vân “Anh gọi một tiếng.


Chương 1347:

 

Tô Nhan vẫn không có phản ứng gì.

 

“Tiểu Vân?” Lâm Dương lại gọi một lần nữa.

 

“Hả?”

 

Tô Nhan tựa như nghe thấy cái gì đó, cả người bật mạnh khỏi ghế sô pha khiến mấy cốc rượu trên bàn uống nước bị cô hất đổ vỡ nát rơi trên sàn nhà.

 

Lâm Dương hơi giật mình.

 

Tô Nhan vội vàng cúi người xuống dọn dẹp đồ dưới đất.

 

“Em làm sao vậy? Sao lại thất thần vậy?”

 

Lâm Dương nhăn mày hỏi.

 

“Không… Không có gì đâu…”

 

Tô Nhan nhặt hết đồ dưới đất vất vào trong thùng rác, sau đó mới nghiêng mặt nói.

 

Lâm Dương trầm mặc quan sát cô, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Anh đã biết chuyện xảy ra ở công viên rồi, em không sao chứ?”

 

“Không sao đâu…”

 

“Không sao là tốt rồi.”

 

Lâm Dương nói xong liền đi tới mở tủ lạnh ra lấy đồ ăn chuẩn bị nấu cơm.

 

“Dạo gần đây… Anh đi đâu vậy?”

 

Tô Nhan nhìn anh và nhẹ giọng hỏi: “Ở trong phòng khám của Trịnh Tú Lan ấy mà”

 

“Thế ư… Ở đó công việc bận lắm à? Bận tới mức mấy ngày liền cũng không gặp được anh?” Tô Nhan cau mày hỏi.

 

“Cũng hết cách rồi, Trịnh Tú Lan bây giờ cũng được coi như là bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành cho nên tất nhiên là sẽ có rất nhiều bệnh nhân tới khám.” Lâm Dương cười nói.

 

Tô Nhan không nói gì nữa, cô cúi đầu xuống cắn môi, bộ dạng như kiểu lưỡng lự không biết có nên nói không.

 

“Có phải em có chuyện muốn nói với anh không? Không sao đâu, em cứ nói đi! Anh nghe này!” Lâm Dương cầm một cọng rau cải và nghiêng đầu nhìn cô.

 

Ánh mắt của Tô Nhan rất phức tạp, cô cúi đầu xuống một lúc, sau đó mới lại ngẩng đầu lên.

 

“Anh thật sự đã biết chuyện xảy ra ở công viên rồi à?”

 

“Ở trên mạng phát đầy video rồi mà, anh không muốn biết cũng khó.”

 

“Vậy em hỏi anh, giả sử nếu lúc đó anh đang ở đó, chứ không phải là bác sĩ Lâm, vậy anh… Anh có cứu em không? Anh có thể cứu được em không?” Tô Nhan nhìn anh và chất vấn.

 

Lâm Dương nghe thấy thế thì trái tim anh cô rút lại, anh kinh ngạc nhìn Tô Nhan.

 

Anh tựa như hiểu được ý tứ trong của hỏi của Tô Nhan…

 

Căn phòng rơi vào yên tĩnh.

 

Vành mắt của Tô Nhan đỏ bừng, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm Lâm Dương.

 

Lâm Dương đứng ở đẳng trước tủ lạnh, tay đang cầm dao nạo rau, đứng bất động tựa như tượng gỗ.

 

Bầu không khí vô cùng áp lực.

 

Tựa như lúc này đây chỉ cần có một chiếc kim châm rơi xuống thôi cũng có thể phát ra âm thanh nghe chói tai.

 

Một lúc sau Lâm Dương mới mở miệng nói chuyện.

 

“Đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ thì em cảm thấy anh có sẽ cứu em không?”

 

“Em không biết.”

 

Tô Nhan lắc đầu.

 

“Em cảm thấy anh có thể cứu được em không?

 

Lâm Dương lại hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.