Chương 1360:
Tô Nhan cũng không phải là người sĩ diện hão.
Nhưng mà chung quy lại cô cũng là người làm ăn buôn bán mà.
Người làm ăn buôn bán cũng phải chú ý đến dáng vẻ, chú ý đến cách đối nhân xử thế, nếu không người khác sao có thể hợp tác với cô được?
Mặc bộ lễ phục mua ở vỉa hè tới tham dự một buổi yến tiệc lớn như thế này, chẳng phải cô sẽ vô cùng mất mặt và làm trò cười cho đám đông quan khách ở đây sao?
Tới lúc đó cả Giang Thành sẽ truyền tai nhau câu chuyện cười này, như vậy thì cô làm sao tiếp tục làm ăn buôn bán ở cái đất Giang Thành này nữa chứ?
Sắc của của Tô Nhan rất khó coi, nhưng mà với tình hình hiện nay cô đã không còn sự lựa chọn nào tốt hơn nữa rồi…
Vốn dĩ Lâm Dương đang định nói gì đó thế nhưng Tô Nhan đã vội vàng ngăn anh lại.
Cô không muốn mọi việc càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
“Chủ tịch Nhâm, ông muốn để ai tới kiểm định số tiền mà chúng tôi cần phải bồi thường đây?” Tô Nhan trầm giọng hỏi.
“Cô Thường Phương, có lẽ cô cũng đã nghe thấy rồi nhỉ? Để cô ấy tới xử lý chuyện này có được không?” Nhâm Quy mỉm cười nói.
Lời vừa mới dứt, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, trên mặt đeo mắt kính màu hồng đột nhiên từ trong đám đông bước ra.
“Wow!
Đám người trong hội trường bỗng chốc đồng thanh ồ lên.
“Gô Thường Phương cũng tới đây sao?”
“Trời ơi, sao trước đó tôi lại không nhìn thấy cô ấy vậy.”
“Nếu như cô Thường Phương mà ra tay thì tôi nghĩ bọn họ không còn lời nào để nói nữa đâu.”
Vô số quan khách đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Tô Nhan cũng kinh ngạc đến cực điểm.
Cô ngàn vạn lần cũng không ngờ tới Thường Phương bà hoàng của ngành thời trang thời thượng trong nước… cũng xuất hiện ở buổi yến tiệc ngày hôm nay!
Sự xuất hiện của Ngọc Phương khiến cho tất cả các vấn đề của dự án đó có được các phương án giải quyết chính xác nhất.
Với danh xưng là nữ hoàng của giới trang sức thời trang của nội địa, ánh mắt của Ngọc Phương là quyền uy nhất.
Từ lúc sáu tuổi, cô ấy đã bắt đầu tiếp xúc với ngành nghề thời trang.
Năm mười một tuổi đã bắt đầu may ra trang phục thuộc về riêng mình.
Cô ấy ở trong giới trang phục này lăn lê đấu đá mấy chục năm, từng xuất bản tạp chí thời trang, từng tổ chức triển lãm thời trang cá nhân, lại còn được nhiêu công ty trang phục của nhiều nước khác mời làm giám khảo khách mời của
Chương trình tuyển chọn thời trạm, thậm chí cô ấy còn được đăng lên trêu tạp chí TIME.
Nếu như nói là cả cô ấy cũng không thể giám định được giá cả của hai bộ lễ phục này thì e là chỉ có thể để đích thân chủ nhân đã may ra nó đến đây để nói rõ giá thôi.
“Xin chào cô Phương!”
“Cô Phương cũng đến rồi à, thật sự khiến cho người khác ngạc nhiên quá đấy.”
“Tôi nghĩ không có ai có được sức thuyết phục hơn cô ấy rồi.”
Các khách mời đều nỏ nụ cười rất tươi và nói rất cung kính.
Cô khách mời cũng không nhịn được kinh ngạc, sau đó lại quay đầu nở một nụ cười lạnh nhạt với Tô Nhan, trong ánh mắt tràn đây sự khinh miệt.
Sắc mặt của Tô Nhan lại càng trắng bệch hơn, cô cúi đầu và cảm thấy cô cùng xấu hổ.
Đã đến mức này rồi, cô thà tự móc bảy trăm triệu tiền túi ra để dẹp chuyện đặng yên thân cũng không nguyện để cho Ngọc Phương đến giám định bộ đồ này ở trên người của cô.