Chương 1364:
Vẻ mặt của Tô Nhan càng lúc càng trắng bệch hơn nữa. Ngôn luận ở xung quanh cô khiến cho cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào trong đó.
Mặt của Ngọc Phương cũng lộ ra một biểu cảm mơ màng rồi.
“Như vậy à… Chắc là bộ lễ phục này không tốn nhiều tiên chứ?”
“Mấy chục triệu…” Tô Nhan nhỏ giọng nói.
“Thật chứ? Mấy chục triệu?”
Ngọc Phương nhìn mấy viên trang sức ở trên cổ áo của cô rồi không nhịn được nói rằng: “Chắc đây là mô phỏng cúc áo kim cương đen chứ nhỉ… Thành sắc này, công nghệ đều không tệ, thật sự giống hệt như thật… với lại dây kim chỉ vàng kim này nữa…
thật sự quá thật đi…”
Ngọc Phương cảm thán rằng.
Các khách mời nghe được đều rất ngạc nhiên.
Sau đó họ lại thấy được Ngọc Phương lại đưa tay ra, nhẹ nhàng chà sát bộ lễ phục của Tô Nhan.
Tô Nhan có chút hiếu kỳ.
Đám người xung quanh lại càng cảm thấy khó hiểu.
Đột nhiên Ngọc Phương rùng mình một cái, sau đó trừng to mắt lên vào nhìn chằm chằm bộ lễ phục của Tô Nhan một cách không dám tin được.
Ánh mắt đó… giống như là nhìn thấy được một thứ gì đó cực kỳ không dám tin.
“Cô Ngọc Phương, ngài sao rồi?”
Đỗ Chí Cường cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm và hỏi cô ấy ngay lập tức.
“Chắc rằng là cô Ngọc Phương cảm thấy chất liệu vải này dở tệ quá, không thể chấp nhận được rồi.” Cô khách mời đó khẽ cười ra tiếng.
“Đó phải là lễ phục nát đến mức đồ nào mới khiến cho cô ấy có hành động thất lễ như vậy đấy.” Có người cười nói.
“Nát sao? Nhưng lúc nấy cô Ngọc Phương vừa mới nói là công nghệ mô phỏng của bộ lễ phục này không tệ đấy, chắc là nó sẽ không quá tệ nhỉ?”
“Hơ, công nghệ mô phỏng có tốt đến mức nào đi chăng nữa thì nó cũng là một món hàng lề đường thôi! Chúng ta đều là người với thân phận gì? Ai mà lại mặc một bộ đồ lề đường để đến đây chứ? Dù cho là người phục vụ cũng phải mặc lễ phục có nguồn hàng chính thống cơ mài!”
“Cũng đúng!”
Các khách mời đó dần dần lên tiếng.
Lâm Huy cũng không nhịn được mà cười ra tiếng: “Cô Ngọc Phương, nếu thấy được rồi thì mau kết thúc vở kịch hài này đi. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến bữa tiệc này rồi Nhưng mà… Ngọc Phương như thể không nghe được lời của Lâm Huy vậy.
Cô ấy vẫn trừng to mắt mình, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm bộ lễ phục của Tô Nhan. Sau đó lại nhìn lại mấy cái cúc áo kim cương đen đó, rồi nâng tay của cô lên ngắm nhìn kỹ lưỡng từng sợi chỉ một.
Cảnh tượng này lại khiến cho mọi người dần dần ngây người ra nữa rồi.
Ngọc Phương đây là thế nào vậy? Một bộ lễ phục rẻ tiền thôi mà có cần xem lâu đến như vậy không?
Mãi cho đến lúc này, Ngọc Phương chợt ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn Tô Nhan với vẻ mặt kinh ngạc.
“Cô Vân, rốt cuộc… rốt cuộc bộ đồ này…bộ đồ này của cô là bao nhiêu tiền?”
Toàn bộ những vị khách có mặt tại đây đều thất kinh xen lẫn bối rối.
Ngọc Phương làm gì vậy?
Đó không phải chỉ là một món hàng nhái thường được bày bán ở vỉa hè thôi sao? Có gì mà ồn ào?
Hơn nữa giá cả của loại sản phẩm này đâu có gì đáng để quan tâm?? Nó chắc cũng chỉ vài triệu đồng thôi, rất bình thường.
Mọi người không thể hiểu được.
Tô Nhan cũng rất ngạc nhiên.
“Cô Ngọc Phương, tôi… vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao? Chỉ mấy triệu…” Tô Nhan ấp úng đáp.