Chương 1371:
“Gô Lý, hai người nói chuyện thế nào rồi?
E là mọi người không có nhiều thời gian để ở đây chờ đợi đây.” Lâm Huy mỉm cười nói.
“Đừng nói nữa, những việc còn lại… em sẽ giải quyết!”
Tô Nhan hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, rũ bỏ những suy nghĩ phức tạp trong đầu, sau đó xoay người nhìn Lâm Huy.
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức đổ đồn vào cô.
“Gô Lý, anh Lâm có nói ra nguồn gốc bộ quần áo của mình không?” Lâm Huy hỏi.
“Không cần phải nói gì cả, bởi vì tôi biết.”
Tô Nhan thì thào nói.
“Ồ? Vậy quần áo của anh ấy ở đâu ra thế?” Lâm Huy hỏi.
“Tôi đưa cho anh ấy!” Tô Nhan gần như không cần suy nghĩ mà nói ra, nhưng trên mặt lại đầy vẻ đau khổ.
“Cô đưa cho anh ta? Vậy quần áo của cô… ở đâu ra?” Đôi mắt của Lâm Huy lộ ra vẻ hớn hở, khóe miệng nhếch lên, ông ta nghiền ngẫm rồi hỏi tiếp.
“Nó là của bác sĩ Lâm tặng cho tôi…!”
Giọng nói của Tô Nhan khô khốc, cô cúi đầu xuống nói.
Câu nói này lần nữa khiến cả hội trường im lặng không một chút tiếng động…
Đây là đồ Lâm Dương tôi tăng cho vợ mình Tô Nhan!
Cả buổi tiệc đều náo động.
Tất cả những người có mặt ở đây đều hiểu lời Tô Nhan nói có ý gì.
Tô Nhan thừa nhận! Hơn nữa còn là thừa nhận trước công chúng.
Thừa nhận rằng cô nhận món quà của Lâm Đồng.
Vì vậy, điêu này có nghĩa là cô đã chấp nhận Lâm Đồng.
Mục đích của việc Lâm Huy tổ chức bữa tiệc này là để tác hợp Tô Nhan với Lâm Đồng và đuổi Than Lâm đi.
Bây giờ, mục tiêu của ông ta đã đạt được! Trong mắt của nhiều người, Lâm Đồng năm lần bảy lượt giúp đỡ Tô Nhan và thậm chí còn cứu Tô Nhan ở công viên Tân Hải! Điều này sẽ càng khiến cho cô sà vào vòng tay ông ta, loại tình cảm này đúng thật là ai cũng nhìn ra được.
Tất cả mọi người đều cho rằng chỉ cần Tô Nhan đáp lại thì chuyện này nhất định sẽ thành công.
Nhưng Tô Nhan vẫn mãi không có động tĩnh gì.
Vì thế, Lâm Huy và những người khác phải ép Tô Nhan chấp nhận Lâm Đồng, như vậy Lâm Đồng sẽ nợ bọn họ ân tình rất lớn! Như vậy, bọn họ mới có thể bám vào cây đại thụ Dương Hoa.
Lâm Huy đã lợi dụng Lâm Dương như một điểm đột phá, buộc Tô Nhan phải làm theo.
Thủ đoạn của Lâm Huy xem.ra còn cao hơn Đỗ Chí Cường mấy bậc.
Đỗ Chí Cường nhìn Lâm Huy thật sâu, thâm nghĩ mình vẫn còn quá non.
“Cô Vân, tại sao cô lại nhận lễ phục đắt tiên mà bác sĩ Đồng đưa cho? Cô không biết đây là thể hiện ra điều sao?”
Lâm Huy tranh thủ thời cơ, một lần nữa chất vấn.
Tô Nhan siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, cúi đầu nói: “Giám đốc Huy, chuyện giữa tôi và Lâm Đồng không liên quan gì đến ồng.“ “Cô Vân, tôi cũng chi là quan tâm đến cô.
Tôi nghĩ Lâm Đồng sẽ đưa lễ phục cho cô chắc hẳn không muốn cô đưa cho chồng cô.
Tôi nghĩ cô làm vậy là không đúng cho lắm.
Bây giờ thì cả hai bộ lễ phục đều bị hỏng, cô nên giải thích với Lâm Đồng như thế nào? Thực ra, xét vê tình cảm của cô giữa Lâm Đồng, Lâm Đồng chắc chắn sẽ không quy trách nhiệm cho cô, nhưng bây giò bộ lễ phục này mặc ỏ trêr người Lâm Dương, cậu ta cũng không tránh được liên lụy.
Lâm Đồng trách mắng, Lâm Dương có thể không phải trả giá bôi thường sao?”
Lâm Huy cười nói.