Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1373



CHương 1373:





Nếu anh ta không rời đi, anh ta sẽ chỉ càng làm trò đùa thêm thôi.





“Một tên ngốc!”





Lâm Huy cười và lắc đầu, nhìn tờ giấy một cách thản nhiên.





Tuy nhiên, chỉ với một cái liếc mắt, ông ta như bị sét đánh.





Có thể nhìn ra đó là một biên lai đơn đặt hàng.





Dòng chữ trên biên lai là Lâm Dương, và phần trên là một hàng tiếng Anh.





Dịch ra đó là biên lai đơn đặt hàng của hy vọng song hoa.





“Cái gì?”





Các vị khách đột nhiên trố mắt ra nhìn.





“Thực ra các người nhầm rồi! Các người luôn cho rằng bộ đồ này là do bác sĩ Đồng tặng cho vợ tôi sao? Thực ra không phải vậy!





Chiếc váy này là của tôi! Không liên quan gì đến bác sĩ Đồng. Mở to mắt chó của các người ra và nhìn kỹ! Là Lâm Dương tôi tặng cho vợ mình Tô Nhan! “





Lâm Dương cầm lấy đơn đặt hàng, lạnh lùng nhìn đám người và hét lên.





Lời này của Lâm Dương làm mọi người đứng hình.





Tất cả mọi người tại buổi tiệc run lên, trợn mắt ngoác mồm nhìn Lâm Dương, chính xác là nhìn tờ giấy trong tay anh.





Cái quái gì vậy?





Hy vọng song hoa là Lâm Dương mua?





Thực sự điên rồI Lâm Dương là cái loại gì chứ?





Anh ta lấy đâu ra tiền để mua bộ đồ đắt tiền và quý hiếm như vậy?





Ngay cả khi anh ta bán nội tạng, cũng không đủ để mua được góc vải nào.





Có vấn đề!





Cái này chắc chắn có vấn đề!





Tim những người ở đây đập loạn xạ, đầu óc run lên, nhiều người còn không suy nghĩ được gì nữa.





Không ai có thể chấp nhận một thực tế gây sốc như vậy “Không đúng! Chắc chắn là giả!”





Đỗ Chí Cường dẫn đầu phản ứng, ngay lập tức hét lên: “Nhất định là cái loại chó má như mày làm giả biên lai, đây nhất định là giả!”





Đám khách cả người run lên, trong lòng chợt hoàn hồn.





Đúng.





Đây chỉ là một tờ giấy, làm giả cũng rất đơn giản. Chỉ cần lên trên mạng tìm một mẫu biên lai trông có vẻ giống thật, rồi chỉnh sửa và in ra. Như vậy chẳng phải là lừa được người khác không phải sao?





Có thể nói rằng làm giả không khó!





Nhưng nó có cần thiết không?





“Đúng vậy! Đồ vô dụng như Lâm Dương làm sao có thể mua được hy vọng song hoa?





Phải biết rằng loại lễ phục này không phải có tiền là mua được, còn phải cần có đủ quan hệt! Không hỏi anh ta đến tiền, nhưng quan hệ anh ta có sao?





“Hơn nữa, đây là tác phẩm thủ công của thầy Sandro, lẽ ra phải thuộc về cá nhân của ông ấy. Tại sao trong tay cậu vẫn còn cầm bản hợp đồng chính thức như vậy? Thật giả †ạo quá! Chả nhẽ cậu đến công ty tôi mua đồ, tôi lại dẫn cậu đi xem tất cả các quy trình sao?”





Nhiều khách mời đưa ra câu hỏi.





Nhưng Lâm Dương hoàn toàn không sợ hãi.





“Có thật hay không, cô Ngọc Phương cũng đủ để xác định.”





Ngọc Phương đang ngẩn người ở đằng kia không khỏi run lên, lập tức tiến lên cầm lấy tờ biên lai hợp đồng trong tay Lâm Dương, cẩn thận xem xét một hồi, sau đó quay đầu nói: “Cái này là thật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.