Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1381-1382



CHương 1381:





Nhưng nếu đứng về phía Lâm Dương,bên còn lại lại là cha mẹ của mình.





Chuyện này nên làm thế nào bây giò? Trong lòng Tô Nhan vô cùng khổ tâm.





Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại của Tô Nhan đột nhiên rung lên.





Cô câm điện thoại đi động lên thì thấy đó người gọi là thư ký của mình.





Chưa đến giò làm việc, sao cô lại gọi điện cho mình? Chẳng lẽ cô ấy có việc gì muốn xin nghỉ phép sao? Tô Nhan trong lòng đang rất hỗn loạn, ấn phím chấp nhận cuộc gọi..





“Chuyện gì vậy?





“Tô đổng sự, cô đã xem tin tức chưa?





„ trong điện thoại giọng thư ký của cô có chút sốt ruột.





“Tin tức? Hỏi cái gì vậy?





Tô Nhan bối rối: “Tin tức gì?”





“Chính là cái tên Cư Chí Cường! Tối qua và sáng nay làm loạn đến bộ lễ phụcI Không phải chính anh ta và bạn gái anh ta đã làm rách bộ lễ phục của cô sao? Nhưng sáng hôm nay anh talại thông qua phương tiện truyền thông chính thức tuyên bố với mọi người rằng anh ta khônghề làm hỏng bộ lễ phục của cô, đồng thời anh ta cũng không có ý định sẽ bồi thường cho cô dù chỉ một đồng! ”, thư ký nói.





“Cái gì?” Tô Nhan giật mình, vội vàng nói: “Nhưng nó thật sự đã bị bạn gái của hắn làm rách…Chuyện này hắn phải thừa nhận đi chứ”.





“Bạn gái anh ta cũng đang thanh minh, cô ta nói rằng do bạn không cẩn thận bị ngã làm rách hai chiếc váy, chuyện này không hề liên quan gì đến cô ta, đồng thời tuyên bố dù cô có ra tòa kiện họ thì bọn họ cũng không sợi”.





Tô Nhan nghe xong, ngẩn người ra.





“Tiểu Nhan, chuyện này là thế nào?





Chẳng lẽ …mất hết cả tiền rồi sao?” Hứa Ngọc Thanh nghe được một chút chuyện từ trong cuộc điện thoại liền vội vàng hỏi.





“Nếu đám người Cư Chí Cường đã dám tự tin và không biết xấu hổ như vậy, có thể thấy được hai điều. Thứ nhất, những người có mặt trong bữa tiệc sẽ không làm chứng cho chúng ta, thứ hai, trong yến tiệc không có camera giám sát!”





Lý Giangvà Hứa Ngọc Thanh chết lặng.





“Chỉ sợ còn có điều thứ ba”.





Lâm Dương mặt không cảm xúc, nói: “Bọn họ cho rằng nếu bồi thường cho tôi thì sẽ đắc tội Lâm thần y, vì vậy họ tuyệt đối không thừa nhận chuyện này, cũng sẽ không bồi thường cho tôi một món tiền lớn, khiến tôi chao đảo”.





Tô Nhan nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.





Đi một vòng lớn, chuyện này lại quay lại với cô.





“Tên họ Lâm! Cậu đã thấy chưa? Quả báo đến rồi đấy!”





Hứa Ngọc Thanh tức giận mà chỉ vào Lâm Dương mặt: “Cậu vừanãy không phải rất đắc ý sao? Làm sao thế? Bây giờ người khác không trả tiền cho cậu nữa! Cậu vẫn chỉ là kẻ vô dụng không có tiền đồ! Cậu tiếp tục huyênh hoang đi!”.





“Bà cho rằng ta quan tâm những chuyện này sao? Tôi nói rồi, cho dù không có một xu dính túi, tôi vẫn là thái độ này!” Lâm Dương lạnh lùng nói.





“Cậu…





“Được rồi mẹ, Lâm Dương, hai người bớt nói vài câu đi. Đây vốn là tiền do may mắn có được, bây giờ may mắn đi rồi thì đừng nhắc tới nữa, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra”, Tô Nhan đau đầu nói.





Hứa Ngọc Thanh không cam tâm: “Cái gì? Con gái, con định cho qua chuyện này như vậy sao? Con phải đâm đơn kiện họ! Rõ ràng là họ đã làm hỏng lễ phục của con! Con phải kiện họ!”.





“Mẹ, chuyện này sau này hãy nói đi, con thật sự không muốn nhắc đến nữa.”





Tô Nhan cáu kỉnh nói, xoay người đi vào phòng.





“Con gái! Con gái Hứa Ngọc Thanh vội vàng đi vào thuyết phục cô, nhưng trước khi đi vào bà ta cũng không quên quay đầu mắng Lâm Dương: “Họ Lâm, chuyện này còn chưa kết thúc đâu, cậu chờ đó’.





Nói xong bà ta lao vào phòng.





Lý Giang liếc mắt nhìn Lâm Dương, định nói gì đó, sau đó thở dài đi vào phòng.


Chương 1382:

 

Lâm Dương bước ra khỏi nhà, rời khỏi Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.

 

Anh biết rằng duyên phận của mình với gia đình Tô Nhan đã hết, chuyện rời đi chỉ còn là vấn đề thời gian, bây giờ anh chỉ cần chờ ngày sự thật được phơi bày.

 

Nhưng đối với Hứa Ngọc Thanh, điều mà Lâm Dương quan tâm nhất lúc này chính là tên Cư Chí Cường.

 

Không ngờ chỉ trong một đêm thái độ của anh ta lại thay đổi nhanh chóng như vậy … Hình như có người nào đó đứng sau tính kế chuyện này.

 

Bỏ đi thôi, chuyện này cũng đến lúc nên đặt dấu chấm hết rồi.

 

Lâm Dương trở về Dương Hoa, ngồi ở đó cả buổi sáng.

 

Hai giờ chiều, Mã Hải thu xếp phòng họp.

 

Hội nghị trao đổi kinh doanh lần thứ nhất Giang Thành đã chính thức được tổ chức tại hội trường đặc biệt của Dương Hoa.

 

Trước giờ hội nghị bắt đầu, ở dưới tầng một của tòa nhà Dương Hoa đã chật kín người, rất đông cánh nhà báo hay phóng viên đã tụ tập ở đây, từng người từng người xuất trình thẻ tác nghiệp để vào bên trong tòa nhà.

 

Toàn bộ bảo an của tập đoàn Dương Hoa đã được điều động để bảo vệ an ninh cho ngày hôm nay.

 

Từ cửa vào cho đến phòng hội nghị, mỗi tầng trệt, mỗi hành lang đều chật kín lực lượng người do Dương Hoa bố trí.

 

Tất cả chỗ người này đều được điều động từ công ty bảo vệ của Thủy Bình Vân đến Người nào bước vào cũng không khỏi bồi hồi cảm thán.

 

Cũng chỉ có Dương Hoa mới có thể bày vẽ phô trương đến thế…

 

Không bao lâu sau, một đống siêu xe đắt tiền sang trọng cũng đều dừng lại ở trước cửa tòa nhà Dương Hoa.

 

Những thương nhân sang trọng ở tầng lớp thượng lưu dự buổi tiệc tối hôm qua, đang xuống xe, từng người bước vào bên trong tòa nhà.

 

Tất cả những người này đều vô cùng kiêu hãnh, ngẩng cao đầu.

 

Dù sao thì có thể đến tập đoàn Dương Hoa để dự một buổi hội nghị, cũng đã là vinh quang, vinh dự mấy đời mới kiếm được để đánh bóng tên tuổi cho bản thân rồi.

 

Tất cả mọi người đều ngay thẳng đứng đắn tham dự.

 

Đỗ Chí Cường cùng với bạn gái Đàm Bình cũng tham dự một cách đường đường chính chính như thế.

 

Nhưng bạn gái Đàm Bình có vẻ vô cùng căng thẳng.

 

“Chí Cường, anh nói xem chủ tịch Lâm có trách chúng ta không!” Cô gái cảnh giác liếc mắt xung quanh, sau đó mới cẩn thận thì thầm hỏi.

 

“Trách chúng ta cái gì cơ? Chúng ta cũng là vì chủ tịch Lâm nói ra mấy câu ác ý mài!” Chí Cường cười cười nói.

 

“Nhưng mà… món quà dành cho cái đồ rác rưởi kia là chủ tịch Lâm đưa cho mà…”

 

“Làm sao? Em thật sự nghĩ chủ tịch Lâm muốn ngoan ngoãn sẵn lòng đem quà tặng cho cái đồ bỏ đi kia hả? Em sai rồi! Chủ tịch Lâm chỉ là không muốn phải mất mặt, dù sao thì vận may của thứ rác rưởi đó cũng không †ồi, lại có thể rút thăm trúng giải đặc biệt.

 

Chủ tịch Lâm là nhân vật tâm cỡ lớn như thế nào? Có thể không tặng quà hay sao? Chủ tịch Lâm có thể vì bộ lễ phục này mà làm mất danh dự của chính bản thân mình không? Đó không phải là tự tạo cho mình một vết nhơ trong đời à?”

 

“Vậy ý của anh là.. chủ tịch Lâm cũng không muốn đưa bộ lễ phục này cho Lâm Dương?”

 

“Vớ vẩn, đương nhiên Chủ tịch Lâm không muốn đưa rồi! Với cả anh tin là Chủ tịch Lâm nhất định sẽ giận đến tím cả mặt sau khi biết được rằng thứ rác rưởi kia lại dám đưa cho Tô Nhan chiếc váy hoa đôi của phụ nữ,chúng ta phá hỏng chiếc váy đó đồng nghĩa với việc làm cho chủ tịch Lâm hết giận còn gì nữa? Yên tâm đi! Chỉ cần chúng ta chết cũng không nhận chuyện đó do chúng †a làm là không vấn đề gì rồi! Trước tiên đừng bàn đến chuyện thằng nhóc có đủ bản lĩnh để chống lại chúng ta hay không, kể cả khi nó thực sự làm náo loạn đến tận tòa án rồi! Em nghĩ rằng tên phế vật đó có thể có đủ tiền để mà thuê một luật sư giỏi để ra hầu tòa với chúng ta không? Anh tin rằng nếu thực sự làm loạn đến mức đó, Chủ tịch Lâm sẽ không bao giờ đứng yên! Chủ tịch nhất định sẽ cử Phương Thị Dân và Đinh Văn Vượng đến giúp đỡ chúng ta! Có Chủ tịch Lâm hậu thuẫn, còn sợ cái quái gì nữa! “

 

Hai mắt Đàm Bình sáng lên: “Vậy theo những gì anh nói, nếu như chúng ta thật sự phải đền tiền, thì có nghĩa là đắc tội với chủ tịch Lâm rồi còn gì?”

 

“Đương nhiên! Cho nên không đền tiền mới là hành động sáng suốt nhất! Mà tiện đó lại còn tiết kiệm được nhiều tiền như thế, không phải là rất thơm sao?” Đỗ Chí Cường cười Ha ha nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.