Chương 1383:
Đàm Bình chậm rãi thở phào một hơi, cũng coi như yên tâm phần nào.
Hai người khoác tay nhau đi vào phía bên trong tòa nhà.
Các phóng viên đứng ở ngoài cửa trông thấy hai người thì lập tức tứm tụm kéo lại.
“Anh Chí Cường, chúng tôi có thể hỏi anh hai vấn đề được không?”
“Anh Chí Cường, chiếc váy có giá cao ngất trời thật sự không liên quan gì đến anh sao?”
“Anh Chí Cường, lễ phục của đêm qua thật sự là Hy vọng song hoa sao? Chủ nhân của cả hai bộ lễ phục đó, thật sự đều là của anh Lâm Dương ư?”
“Anh Chí Cường, có người nói anh cố tình không đền bộ lễ phục đó, dựa vào việc nịnh hót bác sĩ Lâm, về chuyện này anh cảm thấy thế nào?”
Đám phóng viên thi nhau nhao nhao, hỏi dồn hỏi dập, từng câu từng câu một giống như muốn nhét cả chiếc micro vào miệng Đỗ Chí Cường.
Nhưng khuôn mặt Đỗ Chí Cường chỉ nở một nụ cười gượng gạo giả tạo, không đáp một tiếng nào cả.
Khi Đỗ Chí Cường cùng Đàm Bình vào trong, Lâm Huy mới chậm rãi đến muộn, đi vào Dương Hoa.
Sự xuất hiện của anh ta cũng đem lại một cơn chấn động khác.
Buổi hội thảo kinh doanh lần này, là do anh và Mã Hải cùng nhau phối hợp tổ chức.
Nói một cách nghiêm túc hơn thì, anh ta được xem là một người có vị trí cao nhất trong tất cả những người đến tham dự buổi hội thảo hôm nay.
Khí phách của Lâm Huy thật sự không hề †ầm thường, vừa xuống khỏi xe đã có một dàn bảo an lao tới mở đường, đám phóng viên kia cũng không hề có cơ hội tiếp cận để phỏng vấn bất kì câu nào cả.
Chỉ có thể nhìn theo vạt áo Lâm Huy bay bay, sải bước đi vào bên trong tòa nhà Dương Hoa.
Nhưng mà vừa bước vào cửa lớn, Lâm Huy bất giác nhăn mày lại.
Bởi vì anh ta phát hiện, Mã Hải lại hoàn toàn không đứng ở cửa lớn để nghênh tiếp anh ta.
Điều này khiến cho trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu!
Bản thân anh ta là vô danh tiểu tốt à?
Hay sao mà đến cả hành động tiếp đãi khách quý một cách hết sức phổ thông cũng không có?
Anh ta kiềm chế lại cơn giận của bản thân, vào thang máy đi lên tầng trệt của hội nghị, nhưng mà lên tới nơi vừa mới mở cửa thang máy ra đã bị hai bảo an ngăn lại.
“Xin ngày xuất trình chứng minh thư trước!” Một nhân viên bảo an nói.
Lâm Huy sững người, trong mặt hằn lên sự tức giận.
“Mặt chó không biết nhìn đường à? Vị này là chủ tịch Lâm, Lâm Huy! Cút hết maul”
Người nhân viên của Lâm Huy hét lớn.
Nhưng mà hai nhân viên bảo an mặt không hề thay đổi cảm xúc: “Vô cùng xin lỗi, quy định của chủ tịch Lâm, bất kì ai muốn tham gia buổi hội nghị hôm nay cũng đều phải xuất trình giấy chứng minh thư.”
“Các người…” Người đó vô cùng tức giận, muốn nhanh chóng dạy cho hai tên nhân viên bảo vệ quèn không biết trời cao đất dày này một bài học, nhưng lại bị Lâm Huy ngăn lại.
“Thôi bỏ đi, nhập gia tùy tục, mà huống hồ gì đây còn là yêu cầu của chủ tịch Lâm, không cần làm loạn lên đâu!”
Lâm Huy nuốt lại cơn giận, điều chỉnh cảm xúc, thò tay vào túi quần tìm ví tiền để lấy chứng minh thư.
Nhân viên bảo vệ xác minh một lúc sau đó mới cho đi qua!
“Tôi không biết chủ tịch Lâm dặn dò với các cậu như thế nào, nhưng chuyện này, tôi vẫn sẽ có kiến nghị lại với chủ tịch Lâm Lâm Huy quét mắt nhìn hai nhân viên bảo vệ, khuôn mặt vô cảm nói, nói xong mới đi vào phòng hội nghị.
Hai nhân viên bảo vệ vẫn không thèm để Bên trong hội trường, hàng chục người đang ngồi chen chúc vào nhau.
Mỗi người trong số đó đều là những nhân vật không hề tâm thường, danh tiếng hiển hách.
Hội nghị nghiên cứu và thảo luận lần này, sợ là sẽ gây chấn động toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, sẽ vô cùng thu hút sự chú ý.