Chương 1391:
Lâm Dương lạnh lùng nhìn đám người đang run lẩy bẩy trong đám đông: “Các người xem các người đã làm nên chuyện gì?
Các người có còn là con người không? Các người vẫn còn mong tôi tiếp tục hợp tác với cái lũ cầm thú, súc vật như các người ư?”
Tiếng nói vang lớn khiến cả hội trường trở nên yên tĩnh.
Lâm Dương quả thực không phải người rộng rãi, chính anh cũng biết điều này.
Khi yêu cầu Mã Hải hủy bỏ những hợp đồng ngày hôm nay, quả thực là anh vì ích kỷ, cũng là vì muốn trả thù, nhưng … Lâm Dương cũng có dự tính của riêng mình.
Vì nếu muốn trở thành kẻ thù, vậy thì nên rõ ràng một chút. Tìm kiếm những vết nhơ của người kia. Sau đó công bố ra ngoài. Làm cho danh tiếng bị lung lay, nội bộ cũng bất ổn, sau đó thừa cơ hội thu mua lại những gì Mã Hải có.
Cũng giống như con đường buôn bán điện thoại di động của Thẩm Hào!
Dù là quan hệ hợp tác nhưng sẽ tốt hơn bất cứ điều gì nếu chính mình có thể tự kiểm soát con đường tiêu thụ, không phải sao?
Thứ Mã Hải luôn muốn chính là có chiếm được con đường của Thẩm Hào.
Tuy nhiên, Lâm Dương đã phái người đi điều tra cơ sở của ông ta…
Kết quả… ngay cả bản thân anh cũng bị chấn động.
Thì ra những tên trùm này, bề ngoài có vẻ hào nhoáng vô hạn, nhưng bên trong lại ngấm ngầm không biết dơ bẩn thế nào.
Những chuyện mà họ từng làm cũng không bằng một con thú.
Lấy đồ cũ, tái chế lại thành hàng mới, sau đó đem ra thị trường tiêu thụ, số lượng không ít.
Tất cả các kiểu mua đi bán lại bí mật thật quá đơn giản, đối với họ như cơm bữa.
Hơn nữa, trong đó còn có vài người bị lạm dụng, hành hạ một thời gian dài. Sau đợt điều tra Mã Hải, rất nhiều người đã bị hành hạ kiểu “người lớn”. Trong đó còn có mấy người phụ nữ trực tiếp chết trong tay họ…
Tin tức này đều là do tiểu đội ngầm nhà họ Văn thu thập được. Vẻ mặt Lâm Dương lạnh lùng, anh cảm thấy cả trái tim mình đều sắp nổ tung.
Có lẽ chính anh không chỉ muốn chấm dứt hợp đồng với những người này, mà còn để họ phải nhận lấy quả báo mà họ đáng phải nhận.
“Bác sĩ Lâm! Cậu … Chính cậu đã làm ra những chuyện này sao? Đây…. Đây đều là cái gì? Đây có phải là…. Có phải là…. Những thứ này có liên qua gì đến cuộc thảo luận của chúng ta không?”
Một người đàn ông giàu có chỉ vào màn hình tấm ảnh mà run rẩy, sau đó lại run rẩy hét lên.
“Đây là cái gì, trong lòng ngươi không biết sao?”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Tôi… Tôi không biết, tôi không biết! Tôi không biết gì cả! Chủ tịch Lâm, anh mau tắt hết những hình ảnh dơ bẩn này đi. Không ra thể thống gì cả. Quả thật rất khó coi! Thật hoang đường!”
“Đúng vậy, Chủ tịch Lâm, anh mau tắt hết đi! Nhanh lên!”
Những cá nhân đó che mắt lại, làm ra vẻ vừa chán ghét vừa sợ hãi, mâu thuẫn hoàn toàn với bộ dáng sợ sệt bên ngoài. Quả thực nhìn thấy rất ngứa mắt.
Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Cái gì? Tại sao khi làm những việc này, lúc đó các người không cảm thấy ghê tởm, không thấy chán ghét? Các người không cảm thấy bộ dạng đạo đức giả này thật ghê tởm sao?”
“Chủ tịch Lâm, tôi không biết anh lấy những thứ này từ đâu. Nhưng tôi phải nói cho anh biết, những thứ này… không liên quan gì đến tôi, tôi không biết rõ tại sao anh lại đem những thứ này phóng lên đây để làm gì! Tôi thật sự không biết gì cả…”
“Đúng vậy, không phải các người cố tình tìm người để làm giả một số video rồi sau đó vu oan giá họa, gài bẫy tôi sao?”
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi thật sự không có làm! Hơn nữa, tôi lại chạy đến đây để thảo luận cùng trao đổi với anh, không phải anh nói có chuyện rồi tệ như rắm chó không kêu sao đang gặp vấn đề? Nếu giờ không có gì cần nữa, tôi còn có việc. Xin phép.”
“Đúng vậy, tôi cũng đi trước một bước!”
Một đám âm thanh hốt hoảng vội vàng vang lên, sau đó những người này đều cùng muốn rời khỏi phòng họp, cả đám người bọn họ, bước chân cũng run rẩy, cả người cũng đều đang run rẩy…