Chương 1397:
Hiệu suất làm việc của Mã Hải rất cao, chưa đến 20 phút, ông đã đưa một danh sách cho Lâm Dương.
Đương nhiên tất cả những gì liệt kê không phải chỉ là những nhà cung cấp nguyên liệu chủ động hủy bỏ hợp tác với Dương Hoa mà còn có một số các nhà cung cấp có khả năng sẽ hủy hợp tác với Dương Hoa.
Bây giờ có hàng trăm công ty lớn nhỏ đang nhăm nhe tấn công Dương Hoa, hiển nhiên không phải tự dưng bọn họ làm việc này, nhận định có người điều khiển sau lưng.
Đối với Mã Hải đây không chỉ là tranh chấp thương trường, mà là chiến tranh…
Lâm Dương ngồi vào bàn làm việc, cầm lấy tài liệu xem xét từng cái một.
Lúc này, điện thoại bàn rung lên. Lâm Dương liếc mắt nhìn là một dãy số lạ.
Anh do dự, vẫn nhấn nút nghe.
“Chủ tịch Lâm, xin chào.”
Một tiếng cười vô cùng đắc ý vang lên ở đầu dây bên kia.
“Lâm Huy?” Lâm Dương không biểu tình gì, nói.
“Hahaha, chỉ dựa vào giọng nói mà đã nhận ra tôi rồi sao?” Lâm Huy cười nói.
Sự mỉa mai trong lời nói đặc biệt rõ ràng.
“Giám đốc Lâm, bây giờ tôi rất bận nếu ông có việc gì thì có thể nói thẳng không? Tôi không có nhiều thời gian tán phét với ông.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“ồ… Đúng đúng đúng, Chủ tịch Lâm của chúng ta bây giờ đang rất bận rộn, ngài là ông chủ lớn, là kẻ có tiền, đương nhiên sẽ không giống mấy ông chủ nhỏ nhàn hạ chúng tôi đây, xin lỗi xin lỗi!”
Lâm Huy haha cười nói, chuyển chủ đề, cười tủm tỉm: “Chủ tịch Lâm, chắc hẳn bây giờ ngài đang dẫn đầu mẻ trán nhỉ?”
“Vẫn ổn.” Lâm Dương thuận miệng đáp.
“Ôi Chủ tịch Lâm à, Dương Hoa đi đến bước đường này là do anh tạo thành cả, nếu hôm qua anh không ngạo mạn như vậy thì Dương Hoa sao có thể lâm vào tình cảnh này? Anh đã thấy hối hận về những gì xảy ra ngày hôm qua rồi chứ?” Lâm Huy cười hỏi.
“Hối hận?”
Nếu anh ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, khiêm tốn một chút, cúi thấp một tí, thì anh sẽ có ngày hôm nay sao? Nhưng anh lại không biết nặng nhẹ, thương trường như chiến trường, anh thật sự nghĩ rằng với chút ít thành tích của mình là anh thích làm gì thì làm? Anh lớn, nhưng những người này hợp lại ắt sẽ to lớn hơn anh! Anh đã hiểu chưa?”
Lâm Huy cười lạnh không thôi.
Lâm Dương đã hiểu, Lâm Huy gọi tới là để chế nhạo anh, bày ra tư thái cao ngạo của ông ta.
Lâm Dương không nhịn được bật cười.
“Lâm Huy, tâm nhìn của ông hạn hẹp thật”
“Một thằng nhãi hai mấy tuổi như anh lại dám nhận xét về tầm nhìn của tôi?” Lâm Huy cau mày.
“Chẳng lẽ không thể?”
“Có thể, đương nhiên là có thể, ngài là Bác sĩ Lâm nổi danh khắp chốn, hôm qua ăn cũng đã nói rồi phải chứ? Đám chúng tôi chỉ là tôm nhừ cá thối! Ngài hiển nhiên là có tầm nhìn hơn đám tôm nhừ cá thối chúng tôi rồi hahaha…”
Tiếng cười sảng khoái vang xa.
Lâm Huy quả thật rất tự mãn.
Lâm Dương lắc đầu: “Lâm Huy, ông nói đúng, tôi không phủ nhận, trong mắt tôi các ông chỉ là một đám tôm nhừ cá thối.”
“Vậy Chủ tịch Lâm anh đây định giải quyết sự tấn công của đám tôm nhừ cá thối này như nào đây?” Lâm Huy cười hỏi.
“Năm ngày.”
Lâm Huy ngẩn ra: “Năm ngày gì cơ?”
“Năm ngày nữa, tôi sẽ khiến đám tôm nhừ cá thối này hối hận vì đã chống lại tôi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lâm Huy ngây người.