Chương 1427:
Điện thoại rõ ràng báo Tô Nhan gọi tới.
Rõ ràng, đây chắc chắn là số của cô.
Cô rất ít khi chủ động gọi điện thoại!
Lâm Dương nhìn vào màn hình, tựa hồ là ý thức được cái gì, ảm đạm cười, liền vuốt nút nghe.
“Anh. .. Vẫn tốt chứ!” Bên kia Đđiện thoại thanh âm Tô Nhan có vẻ rất khẩn trương.
“Có chuyện gì sao Lý tiểu thư?” giọng điệu của Lâm Dương có vẻ tình tứ.
“Là như vậy… “
Tô Nhan vội vàng đem chuyện ở nhà ăn nói một lần, sau đó vội hỏi: “Tôi nghĩ mọi người trong lúc đó hẳn là là có chút hiểu lầm, tôi hy vọng ngài có thể giơ cao đánh khẽ. .
.tha cho chồng tôi. . “
Nghe lời nói như thế, Lâm Dương trong lòng không khỏi ấm áp.
Tuy rằng Lâm Đổng ở trong lòng mọi người giống như một người vĩ đại, hoàn mỹ, như là thiên thần tồn tại, có được hết tất cả những ưu điểm của nam nhân.
Nhưng. . . Tô Nhan vẫn như cũ, cô có trách nghiệm của một người vợ, dù thế nào cũng phải bảo vệ chồng mình.
Ngay cả khi anh ta bất tài. ..
“Tôi đã biết.”
Lâm Dương hít một hơi thật sâu, lãnh đạm cười nói: “Chuyện này, tôi sẽ hỏi Mã Hải một chút, Lâm Dương hắn. … được rồi, cô không cần lo lắng.”
“Vậy tôi yên tâm rồi, cảm ơn anh!” Tô Nhan thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Không cần khách khí. . “
Lâm Dương đem điện thoại cất đi nhưng trong mắt đã có chút thâm thúy.
“Chỉ tiếc… Khoảng cách đại hội mời dự họp đã rất gần, tôi: . Cũng nên đi. . “
Rầm rầm….
Vô lăng lần nữa dừng ở trước nhà hàng.
Mà giờ phút này, cửa nhà ăn đóng chặt.
Nhóm người Mã Hải vẫn như cũ đợi ở bên trong.
Bên trong nhà ăn vô cùng im lặng, cho dù là người đứng đầu, đều run run ngồi xổm bên trong quầy bar, không dám ló đầu ra.
Lâm Dương xuống xe, sải bước hướng bên trong đi đến.
Loảng xoảng.
Hắn đem cửa đẩy ra, sắc mặt âm trầm đi tới, Vương Hào cùng với Vương Tử đi đến trước mặt.
“Lâm đổng!”
Mã Hải vội cúi đầu cúi đầu, cung kính rồi hô lớn.
Này một tiếng, làm cho mọi người nơi đây hoàn toàn ngây dại.
“Như thế nào lại. .. Như thế nào lại. .
Lâm Dương này. .. Chính là Lâm Đổng? Chính là Lâm Đổng của Dương Hoa? Như thế nào lại? ?”
Vương Tử đầu rối như tơ hoàn toàn không tiếp thụ được, đặt mông ngồi dưới đất, run lẩy bẩy, trên mặt đã không còn nửa điểm huyết sắc.
“Lần này xảy ra chuyện.”
Vương Hào khàn khàn nói.
Trên mặt đất ngoài Vương Tử rối như tơ ra còn có nhân viên và chủ nhà ăn đều ngây ra như phỗng, hai mắt mở to như chuông đồng, ngây ra nhìn Lâm Dương.
Vốn dĩ Lâm Dương chính là một kẻ bị đội mũ xanh lớn ở Giang Thành. .. Chính là người đứng đầu Dương Hoa Lâm Đổng.