Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 144: Cảnh cáo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Uy lực của cái tát này quả thực là mạnh đến mức không đúng điệu, một người có dáng vẻ gầy gò như Lâm Dương sao có thể vung ra được?

Sắc mặt của Chu Bác Dịch tối sầm lại, tài xé đó đã trốn rất xa, không dám tới gần.

“Thú vị, thú vị!”

Đôi mắt già nua của Chu Bác Dịch nheo lại, trầm giọng nói: “Vốn dĩ tưởng rằng tôi đến đây lần này là để đối phó với một con cừu vô dụng, lại không ngờ rằng thực tế là một con sói hung dữ! Tốt lắm! Tốt lắm … Xem ra chuyến này của tôi vẫn có chút vui vẻ rồi! “

Nói xong, Chu Bác Dịch trực tiếp đặt ra tư thế, khuôn mặt già nua trở nên nghiêm túc.

Nhưng Lâm Dương vẫn tỏ vẻ thờ ơ, mặt không biểu cảm, cũng không nhìn ra được có chút nghiêm túc nào.

“Thật đáng tiếc, ông trong mắt tôi chỉ là một con cừu vô dụng.”

Anh thờ ơ nói.

“Tuổi trẻ ngông cuồng! Khi tôi giành được quán quân quốc gia thì vẫn còn chưa có cậu!” Chu Bác Dịch lạnh lùng nói.

“Nếu ông sớm gặp được tôi, có lẽ ông sẽ không giành được quán quân rồi.”

Lâm Dương giơ nắm đắm lên nói.

Khi giọng nói rơi xuống, đồng tử của anh đột nhiên mở ra, hàn ý bộc phát, đôi chân chuyển động, người lao về phía Chu Bác Dịch như một ảo ảnh.

Cái gì?

Tốc độ nhanh làm sao!

Chu Bác Dịch cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lui chân về sau, khoanh tay trước mặt.

bùm!

Một nắm đấm sắt thép ngay lập tức tấn công đánh vào đôi tay đan chéo vào nhau của ông ta, sức mạnh kiêu ngạo và độc đoán của anh ngay tức khắc tác động lên cơ thể của Chu Bác Dịch Chu Bác Dịch điên cuồng lùi về phía sau, đôi chân dậm vang thình thịch, khi ổn định cơ thể, ông ta mới nhận ra cánh tay mình đã bị tê dại rồi.

Sức mạnh thật to lớn!

Cái này nếu đánh trúng một người bình thường, e rằng sớm đã khiến người đó choáng váng rồi, phải không?

Chu Bác Dịch thở hồn hẳn.

“Thế nào? Đây là sức mạnh của quán quân vật lộn tự do đây sao? Thật sự là khiến người ta thất vọng.” Lâm Dương lắc đầu liên tục.

“Hừ!”

Chu Bác Dịch tức giận, ông ta sống bao nhiêu năm qua, cũng đã trải qua thất bại, nhưng chưa bao giờ bị chế giễu như thế này, hơn nữa lại còn bị một gã trẻ tuổi như vậy chế giễu!

Ông ta làm sao có thể chịu đựng được?

“Tên nhóc không biết trời cao đất rộng, tôi muốn cậu nhìn cho thật rõ!”

Chu Bác Dịch gầm lên, rồi lao tới, đấm như hỗ vỏ.

Sức mạnh cứng cáp nặng hàng trăm trượng, sức mạnh này đủ để đánh bay một người đàn ông cao 1,8m lên không trung.

Nhưng khi nắm đấm của ông ta tới gần Lâm Dương, Lâm Dương đột nhiên giơ tay nắm lấy nắm đấm đang lao tới kia.

Bập!

Tiếng nắm đắm và gan bàn tay khi va chạm vào nhau phát ra.

Sau đó, đòn công kϊƈɦ của Chu Bác Dịch đột nhiên dừng lại.

“Cái gì?”

Chu Bác Dịch tròn mắt.

“Ông muốn đánh gãy tứ chỉ của tôi, vậy thì tôi cũng đánh gãy tứ chỉ của ông, không quá đáng đúng không?” Lâm Dương thờ ơ nói, sau đó dùng tay đấm mạnh vào cùi chỏ của Chu Bác Dịch.

Răng rä!

c “Aaaall!”



Tiếng hét vang dội cả bầu trời.

Chu Bác Dịch đầu tràn đầy mồ hôi, mồ hôi lạnh nhễ nhại vì đau đón.

Ông ta muốn đánh trả, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Nắm đấm của ông ta đối với Lâm Dương mà nói hoàn toàn không có bắt cứ uy hϊế͙p͙ nào…

“Tiếp theo là một tay khác!”

Lâm Dương không chút khách sáo, lại dùng lòng bàn tay khác đập qua.

Răng rắ!

c “AaaaallI”

Chu Bác Dịch lại kêu lên phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

“Tiếp theo là đôi chân của ông.”

Bụp!

Bụp!

Những âm thanh sắc nét lần lượt phát ra.Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Chương 144: Cảnh cáoChàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Chương 144: Cảnh cáo

Lâm Dương thò ơ nói.

“Vâng vâng…”

Tài xế run rẩy khiêng Chu Bác Dịch, nơm nớp lo sợ chạy về phía trước.

Lâm Dương khit mũi một tiếng, lên chuyến xe số 918 và tiếp tục đi về phía viện dưỡng lão.

Bên trong phòng bệnh của bệnh viện.

Tô Nhan vắt một cái khăn lau mặt cho Tô Quảng.

Hoa Mãn Thần mỉm cười đứng bên cạnh, trò chuyện với Tô Quảng.

Bầu không khí vô cùng hài hòa. Gởi cả nhà, có nhiều nơi lấy của nguồn như hình trêи về đăng nêu mong cả nhà chịu khó tìm nguồn đọc giúp nhóm có nhiều động lực lên chương nhé! Cám ơn cả nhà!”

Tô Quảng cười tươi nhìn Hoa Mãn Thần, ông càng ngày càng thích anh ta.

Đặc biệt là khi biết Hoa Mãn Thần đã cho Tô Nhan vay hai triệu, Tô Quảng đã vô cùng cảm kϊƈɦ.

“Mãn Thần, cậu nói xem nếu như cậu gặp Tô Nhan của nhà tôi sớm hơn mấy năm, Tô Nhan của nhà tôi cũng không đến nỗi có duyên phận như vậy!” Ông thở dài nói.

“Bác trai, xin bác đừng nói như vậy. Lâm Dương người ta cũng rất tôt.” Hoa Mãn Thân mỉm cười.

“Ò, Lâm Dương đứa trẻ này thật ra cũng rất tốt, cũng tốt bụng hiếu thảo, nhưng cậu ấy chung quy cũng chỉ là ở rễ, không có tài cán gì, có quen biết được mấy người có huyết mạch cao quý, nhưng cũng không biết vận dụng. Buôn ba đến bây giờ vẫn chưa nổi danh, đứa trẻ này cả đời này cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Tô Quảng lắc đầu thở dài.

Có thể khiến Tô Quảng cũng xem thường, có thể biết được người như vậy vô dụng đến mức nào?

Hoa Mãn Thần mỉm cười, không nói gì, nhưng trong đáy mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

“Tiểu Nhan, nghe nói con đang định ly hôn với Lâm Dương, có thật không?” Lúc này, Tô Quảng hỏi Tô Nhan đang bận rộn ở bên kia một câu.

Vẻ mặt của Tô Nhan thay đổi, thì thầm nói, “Bố, chuyện này bó không cần quan tâm đâu.”

“Ò, không thể nói như vậy được. Con đã sắp ly hôn rồi, vậy thì dù sao cũng sẽ kết hôn. Con còn trẻ như vậy, hơn nữa lại không có con cái. Tiểu Dương đã trì hoãn của con ba năm rồi.

Lần này con không thể bị trì hoãn nữa. ” Tô Quảng tình ý sâu xa nói.

“Bó, ý của bố là gì vậy?” Tô Nhan sắc mặt đã khó coi rồi, mạnh mẽ chất vấn nói.

: : “Ý của bố còn còn chưa đủ thẳng thắn sao? Con nhìn Mãn Thần người ta, đối với con cũng coi là chân thành. Con cần phải nắm lấy cơ hội thật tốt.”



“Bó, bồ …” Tô Nhan tức giận đến đỏ bừng mặt, cảm xúc cũng trở nên kϊƈɦ động.

Hoa Mãn Thần vốn dĩ vẫn muốn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Tô Nhan, nhìn thấy cảm xúc kϊƈɦ động như vậy, anh ta biết Tô Nhan vẫn chưa thể tiếp nhận mình, lập tức nói: “Bác trai, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Bác không cần ép buộc Tiểu Nhan, để chúng cháu tuỳ duyên đi. “

“Ò, thật là một đứa trẻ tốt.” Tô Quảng thở dài, ấn tượng của ông đối với Hoa Mãn Thần lại lần nữa tăng lên một tầm cao mới.

“Con đi thanh toán viện phí, anh Hoa, tiền của anh tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trả lại cho anh!” Tô Nhan đứng dậy, trầm giọng nói rồi bước ra ngoài.

Đúng lúc này, một y tá bước vào.

“Người nhà của Trương Tỉnh Vũ là ai?” Cô y tá hét lên.

“Là tôi, cô y tá, có chuyện gì vậy?” Tô Nhan vội vàng hỏi.

*Ò, đây là danh sách chỉ phí phẫu thuật lần này của các cô, xin hãy kiểm tra lại một chút.” Y tá nói rồi đưa một danh sách cho Tô Nhan.

ệ Tô Nhan liếc nhìn, ngay lập tức sửng sốt.

*Tiểu Nhan, có chuyện gì vậy?” Tô Quảng ngạc nhiên hỏi.

“Có người… đã trả tiền phẫu thuật cho mẹ rồi!” Tô Nhan sững SỜ nói.

“Cái gì?” Tô Quảng cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó ông đã ý thức được điều gì đó, ngay lập tức nhìn về phía Hoa Mãn Thần.

Hoa Mãn Thần cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hoàn hồn, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, không nói gì.

“Là anh nộp rồi sao?” Tô Nhan hỏi.

“Bốn triệu, cũng không coi là nhiều.” Hoa Mãn Thần thản nhiên cười nói.

Không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Nhưng trong lòng Tô Quảng và con gái, chỉ có Hoa Mãn Thần mới có sức mạnh kinh tế này …

Tô Nhan có tâm trạng phức tạp.

Tô Quảng lại vui mừng không ngớt.

*Con gái, con phải nắm bắt thật tốt!” Ông lại thì thầm.

Tô Nhan không nói thêm lời nào.

h Nhưng cô ấy không nói, đối với Hoa Mãn Thần mà nói chính là một chuyện tốt trêи đời.

“Cậu chủ!”

Ngay khi Hoa Mãn Thần đang định nói, ngoài cửa vang lên tiếng gọi trầm thấp.

Hoa Mãn Thần liếc mắt nhìn người nọ, chính là tài xé của mình, mỉm cười với Tô Quảng nói: “Bác trai, cháu xin phép ra ngoài trước một lát.”

“Không sao, không sao!” Tô Quảng vội vàng nói.

“Tô Nhan, cô chăm sóc bác trai trước đi, tôi đi một lát rồi sẽ về ngay!”

*Ừ.” Tô Nhan thản nhiên nói.

Hoa Mãn Thần vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh.

“Mọi việc đã làm xong chưa?” Hoa Mãn Thần nhéch mép hỏi tài xế.

“Cái này …” Tài xế do dự, lắp ba lắp bắp nửa ngày vẫn không trả lời.

“Đã xảy ra chuyện rồi sao?” Vẻ mặt Hoa Mãn Thần có chút giật mình.

“Thầy Chu … nhập viện rồi.” Tài xế thấp giọng nói: “Ông ta bị Lâm Dương đánh gãy tứ chỉ, được tôi đưa về. Nhiệm vụ lần này thất bại rồi.”

“Cái gì?”

Đồng tử của Hoa Mãn Thần co rút lại, da đầu tê dại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.