Chương 1447:
“Người khác? Anh không kêu người ta chuyển?” Lão đầu trọc cười.
“Không, không cần thiết.”
Lâm Dương liếc nhìn bên ngoài, bình tĩnh nói.
Gã đầu trọc hiển nhiên không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Dương.
Nhưng khi Lâm Dương nhờ người mang thiết bị đã phá hủy ra ngoài sân bãi, sau đó đứng cạnh thiết bị, nhắm mắt thả lỏng người, cũng không làm gì cả.
Điều này có thể khiến gã đầu trọc và những người khác trở nên bối rối hơn.
Thư ký Lục và giám đốc nhà máy cũng bối rối.
Chủ tịch Lâm muốn làm gì?
“Này, Lâm Dương, những thiết bị này nếu như không cần nữa, thì tôi có thể kêu người giúp anh mang đi vất!”, gã đầu trọc chút không kiên nhẫn mà quát.
“Tôi khuyên anh không nên làm chuyện này”, Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Nếu tôi làm, thì làm sao?”, gã đầu trọc cười nói.
“Đại ca, anh làm sao vậy? Anh muốn đánh nhau với bác sĩ Lâm sao? Cẩn thận đến lúc anh bị ốm rồi thì không có bệnh viện nào chứa chấp anh đâu!”, một tên đàn em nói đùa.
“Trời ơi, tôi sợ quá, sợ quá! Làm sao đây?
Bây giờ tôi có nên đi quỳ lạy bác sĩ lâm một cái không?”, gã đầu trọc vội vàng vuốt ngực, †ỏ vẻ sợ hãi.
“Ha ha ha ha…”
Mọi người lại phá lên cười ầm ï.
“Chết tiệt!”
“Ức hiếp người quá đáng!”
Thư ký Lục và giám đốc nhà máy đều tức giận bừng bừng, nhìn chằm chằm gã đầu trọc , nhưng họ đành bất lực.
Nhưng vào lúc này …
Rầm rầm rầm…
Mặt đất khẽ run lên, sau đó là tiếng bước nhanh.
Mọi người cùng sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đến từ phía cổng vào.
Nhìn vào một dòng người mặc đồng phục chạy ở cổng, những chiếc xe tải đang trở rất nhiều người về phía này.
Đám gã đầu trọc choáng váng.
Tận mười chiếc xe tải, chở hơn hai trăm người.
Cộng thêm những người đi bộ tới, trong chốc lát toàn bộ nhà máy đã bị gần một ngàn người vây quanh.
Đây đều là những người trong bộ đội!!
Hiện trường lập tức bị bọn họ khống chế.
Sau đó, một người đàn ông mặc đồng phục cấp cao chạy tới và chào Lâm Dương.
“Anh Lâm, chúng tôi nhận được lệnh liền lập tức chạy đến đây, xin hỏi là ai đang gây rối ở đây?”, người đó cất cao giọng nói.
Đầy hơi và giọng nói lớn.
Khuôn mặt của gã đầu trọc nhất thời thay đổi.
Lâm Dương chỉ tay về phía đám gã đầu trọc.
Trong tích tắc, người người kia liền chằm chằm vào gã đầu trọc với đôi mắt đại bàng và bước nhanh tới.
Gã đầu trọc run lên, vội vàng nặn ra một nụ cười nói: “Chuyện này … cảnh sát, là hiểu lầm…đều là hiểu lâm!”