Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1449



Chương 1449:

 

“Chỉ cần anh không bắt tôi chịu trách nhiệm, cái gì tôi cũng đồng ý hết!”, gã đầu trọc vội vàng nói.

 

“Vậy tôi muốn anh giúp tôi chống lại Vương Khang, anh cũng đồng ý có phải không?”, Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

Ngay khi nghe thấy những lời này, gã đầu trọc dường như chết lặng.

 

“Chống…chống lại ông Vương Khang?

 

Chuyện này…sao có thể được..”, gã đầu trọc lập tức xua tay.

 

“Vậy thì chuẩn bị tiền để bồi thường đi!”, Lâm Dương vỗ lên bờ vai của anh ta và chuẩn bị rời đi.

 

“Anh Lâm! Anh Lâm! Đừng mài! Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”, gã đầu trọc vội vàng hét lên.

 

“Tôi không ép buộc anh!”, Lâm Dương nghiêng người nói.

 

“Anh không ép tôi, tất cả đều là do tôi tự nguyện! Tôi nguyện ý phối hợp với anh!”, gã đầu trọc khóc không ra nước mắt.

 

Anh ta không hề nghĩ đến chuyện chủ tịch Lâm biết nói đùa, dù sao trong tay chủ tịch Lâm cũng có đội ngũ luật sư giỏi nhất cả nước!

 

Nếu chủ tịch Lâm nói đều là thật, vậy thì anh ta chắc chắn bản thân mình phải bồi thường hằng chục tỷ là điều không thể chối cãi.

 

Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được?

 

Gã trọc đầu thỏa hiệp, Lâm Dương lập tức gọi điện thoại cho Khang Giai Hào.

 

Khang Giai Hào nhận được tin này rất vui mừng, lập tức kéo mọi người về phía nhà máy.

 

Ông ấy biết, đây chính là một cơ hội!

 

Một bước ngoặt to lớn có thể hồi sinh Dương Hoa…

 

Lâm Dương đương nhiên sẽ không đem thiết bị đi sửa nhanh như vậy, mà để Khang Giai Hào nhờ người chụp vài tấm hình.

 

Sau khi chụp hình, thì lập tức liên hệ ngay với báo đài để đưa tin về sự việc, đồng thời những bức ảnh cũng đã được đăng tải.

 

Chiều hôm đó, các phương tiện truyền thông đăng tin trên các tờ báo lớn hoặc các trang web tin tức.

 

Mỗi người dân Giang Thành đều có thể đọc được tin tức này thông qua điện thoại di động, trong lòng đều tràn đầy phẫn nộ.

 

“Cái gì, Vương Khang sai người đập phá nhà máy sản xuất thuốc mới của chủ tịch Lâm?”

 

“Làm sao có thể như vậy?”

 

“Tin tức nói rằng nhà họ Vương muốn có thêm cổ phần của loại thuốc mới, nhưng chủ tịch Lâm từ chối, nói rằng thuốc mới về cơ bản được bán với giá gốc, nếu muốn chia cổ phần, công ty chắc chắn sẽ phải bù tiền ra để trả cho ông tai”

 

“Quá đáng ghét, chủ tịch Lâm đang tạo phúc cho nhân dân, hoàn toàn không hề có mục đích kiếm tiền, vậy mà cái tên họ Vương kia thì muốn đục khoét tiền?”

 

“Còn đập phá nhà máy! Khiến cho thời gian ra mắt loại thuốc mới bị trì hoãn lại!”

 

“Đồ cặn bãi”

 

“Cả gia đình này đều là cặn bã của xã hội”.

 

“Tại sao ở Dương Hoa lại có những tên khốn nạn như vậy?”

 

Nhiều người đã xem tin tức bằng điện thoại di động, liên tục chửi bới.

 

Người nhà họ Vương đương nhiên cũng thấy tin tức lan tràn trên mạng.

 

Ông cụ Vương tức giận trực tiếp ném chiếc bình sành màu tím yêu dấu của ông ta xuống đất.

 

“Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Mày xem mày đã làm ra chuyện tốt gì? Tao bảo mày đi thu lại nhà máy, không phải bảo mày đi đập phá nhà máy!”, ông cụ Vương chỉ vào mặt Vương Khang và lớn tiếng quát mắng.

 

“Bố, con cũng yêu cầu bọn họ lấy lại nhà máy, ai mà ngờ mấy người đó lại ngông cuồng đập phá máy móc của người khác …, Vương Khang cũng khóc không ra nước mắt.

 

Ông cụ Vương bị chọc tức đến mức sùi bọt mép, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

 

“Cái tên chủ tịch Lâm kia thực sự thông minh hơn chúng ta tưởng rất nhiều! Thật ra chuyện này cũng không có lợi ích gì, nhưng anh ta đã phóng đại tin này rất nhiều lần, lợi dụng dư luận để gây ra áp lực cho chúng tat Bây giờ không phải chỉ có Dương Hoa xua đuổi chúng ta đi, mà ngay cả nhân dân ngoài kia cũng đang xua đuổi chúng ta ra khỏi Dương Hoa, rất tốt! Rất tốt! Chủ tịch Lâm, thủ đoạn này của anh rất tốt! Nhưng ông đây cũng sẽ không chịu thiệt như vậy!”, ông cụ Vương dứt khoát nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.