Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 146: Tôi không cho phép ông ra tay!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Bách Tùng sao? “

Bác sĩ kia ngay lập tức tắt tiếng.

Tô Nhan và Tô Quảng cũng sửng sốt.

Tô Nhan dường như đã nghe qua cái tên này, nhưng không nhớ rõ lắm.

Tô Quảng cảm xúc trở nên kϊƈɦ động nói: “Tôi đã nghe nói đến người này, tôi biết người này, đây là một thần y! Chính là đại thần y của tỉnh Giang Nam chúng tal”

Nhưng ngay sau đó, ông dường như nhận ra được điều gì đó, cảm xúc kϊƈɦ động tan biến gần hết, thất vọng nói: “Nhưng cho dù như vậy thì có ích lợi gì? Loại bác sĩ thiên tài này, mấy người chúng ta làm sao có thể mời được?”

“Chúng tôi có thể dùng danh nghĩa của bệnh viện viết thư cho bác sĩ Tần, nhưng theo sự hiểu biết của cá nhân tôi, bác sĩ Tần đã nghỉ hưu rồi và sẽ không dễ dàng ra tay. Muốn để ông ấy đến chữa trị cho bà Trương quả thật là khó như lên trời.” bác sĩ kia cũng thở dài.

Ngay cả bác sĩ tây y như anh ta cũng biết Tần Bách Tùng, có thể thấy Tần Bách Tùng nỏi tiếng đến thế nào.

“Điều đó không phải mắt rất nhiều thời gian sao?” Tô Nhan hỏi.

“Chuyện này cũng không còn cách nào, không biết liệu bà Trương có thể sống sót đến khi bác sĩ Tần đến hay không.” Bác sĩ lắc đầu.

Tô Nhan cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng.

Hoa Mãn Thần lại khẽ cười: “Tiểu Nhan, nhà họ Hoa của chúng tôi có thể giúp cô liên hệ với Tần thần y!”

“Thật… thật sao?” Tô Nhan đột nhiên ngẳng đầu, kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Thần.

“Đương nhiên là thật rồi. Ông Tần vẫn có giao tình với nhà họ Hoa của chúng tôi, tôi sẽ gọi cho ông ấy ngay!”

Nói xong, Hoa Mãn Thần liền lấy điện thoại di động ra.

Tô Quảng và Tô Nhan ngay lập tức vui mừng khôn xiết.

Ngay cả bác sĩ đó cũng với vẻ mặt không thể tin được.

Nhưng vào lúc này, Hoa Mãn Thần đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bàn tay chuẩn bị bắm nút liền cứng đò giữa không trung.

“Anh Hoa, có chuyện gì vậy?” Tô Nhan kỳ quái hỏi.

“Chuyện đó … thật là ngại quá, Tiểu Nhan, cô cũng biết đấy.

Thực ra bác sĩ Tần này tôi cũng chỉ mới gặp qua được vài lần.

Sở dĩ tôi có thể gọi cho ông ấy là vì thể diện của bố tôi. Là mối quan hệ trong gia đình tôi. Nếu như tôi muốn bố nói chuyện này, bố tôi chắc chắn sẽ không đồng ý. “

“Tại sao?” Tô Nhan lo lắng.

“Đây là chuyện nợ người ta ân tình. Mặc dù tôi sẵn lòng làm điều đó, nhưng bó tôi chắc chắn không sẵn lòng. Ông ấy sẽ hỏi tôi tại sao tôi phải mời ông Tần. Tôi … tôi không biết phải nói thế nào! Rốt cuộc, chúng ta cũng chỉ là bạn bè bình thường.

Hơn nữa cô còn kết hôn rồi. Nếu bồ tôi biết tôi làm điều này với một người phụ nữ đã có gia đình, tôi e rằng ông ấy sẽ rất tức giận … “Hoa Mãn Thần bất lực nói.

Tô Nhan vừa nghe thấy cũng ngay lập tức hiểu được mối băn khoăn của Hoa Mãn Thần.

Đúng vậy, cô là một người phụ nữ đã có gia đình, lại không là gì của Hoa Mãn Thần, nếu như nói cô là bạn gái của Hoa Mãn Thần, bố anh ta biết được, tất nhiên sẽ ra tay giúp đỡ con dâu và mẹ vợ tương lai của con mình.

Nhưng cô bây giờ không là gì cả, người ta dựa vào cái gì mà phải giúp đỡ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan mờ mịt vô số, niềm vui sướиɠ vừa rồi liền biến mất không chút tăm hơi.

“Đã như vậy … vậy thì bỏ đi …” Tô Nhan khàn giọng nói.

“Làm sao có thể bỏ được? Tiểu Nhan, con không muốn cứu mẹ con sao?” Tô Quảng ở bên cạnh đột nhiên hét lên.



Tô Nhan giật mình, không thể tin được nhìn bố mình.

Nhưng lại thấy Tô Quảng đang nghiêm túc nói với Hoa Mãn Thần: “Mãn Thần, nếu như Tiểu Nhan đính hôn với cháu, bố cháu có phải sẽ nguyện ý mời bác sĩ Tần giúp đỡ không?”

“Đương nhiên có thể rồi! Một trăm phần trăm có thể!” Thứ mà Hoa Mãn Thần chờ đợi chính là câu nói này, anh ta vui mừng nói.

“Bố, bố đang nói cái gì vậy?” Tô Nhan sửng sót, lo lắng nói: “Con không đồng ý!

“Con không đồng ý cũng phải đồng ý! Mẹ con bây giờ đã như thế này rồi, không lẽ tính mạng của mẹ con không quan trọng sao?” Tô Quảng mắng.

Tô Nhan toàn thân run lên, khóe miệng khẽ mở ra lại không nói gì được.Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Chương 146: Tôi không cho phép ông ra tay!Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Chương 146: Tôi không cho phép ông ra tay!

Hoa Mạn Thần ánh mắt hiện lên nụ cười vừa muốn rút điện thoại ra.

Nhưng vào lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

“Bố, con và Tiểu Nhan vẫn là một cặp vợ chồng hợp pháp. Làm sao bố có thể để Tiểu Nhan đính hôn với những người đàn ông khác? Bố có phải muốn Tô Nhan phạm tội không? Bố có còn coi con là con rễ của bố không?”

Khi những lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía của, lại nhìn thấy Lâm Dương đang bước nhanh vào.

“Lâm Dương?” Tô Nhan hơi ngẳng đầu, yếu ớt gọi một tiếng.

Dáng vẻ của Tô Quảng cũng có chút lúng túng, nhưng ngay sau đó, ông đã trở nên nghiêm túc thấp giọng nói: “Tiểu Dương, bố biết chuyện này rất bắt công với con, nhưng mẹ con bà ấy… đang bị nguy hiểm đe dọa, bố phải cứu bà ấy!”

“Cứu bà ấy cũng không nên hy sinh Tiểu Nhan!”

“Bây giờ chỉ có thể hy sinh Tiểu Nhan! Trừ nó ra, không ai có thể cứu được Tinh Vũ!” Tô Quảng khàn giọng nói.

“Cho dù bố có hy sinh Tiểu Nhan cũng không cứu được mẹt Bó, bố nghĩ nhiều quá rồi.” Lâm Dương lạnh lùng nói.

Mọi người đều bị sốc.

Hoa Mãn Thần cũng sững người, sau đó hừ lạnh nói: “Lâm Dương, câu này của anh là có ý gì? Anh cho rằng bác sĩ Tần Bách Tùng sẽ không chữa khỏi cho dì sao?”

“Ý tôi không phải vậy. Ý của tôi là nói, nhà họ Hoa các anh, không mời được bác sĩ Tần.” Lâm Dương hừ nói.

Ngay khi lời này nói ra, bệnh phòng im lặng như tờ.

Một lúc sau, Hoa Mãn Thần bật cười thành tiếng.

“Hahaha … Lâm Dương, câu nói này của anh… thú vị, quá thú vị, hahaha …”

“Có gì đáng cười sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi anh một câu, anh đã kết nhà họ Hoa của chúng tôi sao?” Hoa Mãn Thần cười hỏi.

“Không hiểu.”

“Vậy thì tại sao anh lại nói nhà họ Hoa của chúng tôi không thể mời được bác sĩ Tần? Chúng tôi mời không được, không lẽ anh có thê mời được sao?” Hoa Mãn Thần cười nói.

Khi giọng nói rơi xuống đất, Lâm Dương quả nhiên trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể mời được!”

Trong phút chốc, đầu của tất cả mọi người run lên.

Ngay sau đó, Hoa Mãn Thần lại cười lớn.

Ngay cả bác sĩ kia cũng không nhịn được cười.



“Lâm Dương, anh đừng làm loạn nữa!” Tô Nhan hét lên với tâm trạng vô cùng tôi tệ.

“Tiểu Nhan, nếu như em đặt hy vọng vào anh ta, anh sợ em sẽ lãng phí thời gian của mình một cách vô ích. Nếu như trì hoãn thời gian điều trị tốt nhất của mẹ, vậy thì tới lúc đó hối hận không kịp.” Lâm Dương nói.

“Vậy thì anh muốn thế nào? Anh có thể làm thế nào?” Tô Nhan đột nhiên đứng dậy, rơi lệ trừng mắt nhìn anh.

Lâm Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, bình tĩnh nói: “Anh sẽ mời một người đến chữa khỏi cho mẹ.”

“Ai? Tần thần y sao?”

“Không phải.”

“Haha, nhìn thấy chưa Tiểu Nhan? Anh ta đang đùa cô đấy!

Anh ta vừa nói mời Tần thần y, bây giờ lại nói không mời Tần thần y, tôi thấy đầu của chồng cô không bình thường rồi!” Hoa Mãn Thần chỉ vào đầu mình mỉm cười nói.

Tô Nhan siết chặt nắm tay, sự nhẫn nại của cô dường như đã đến cực hạn.

Nhưng rốt cuộc cô cũng không bùng phát, chỉ run rẩy gào lên với Lâm Dương: “Lâm Dương, cầu xin anh, đừng làm loạn nữa, anh có thể để cho em thoải mái một chút được không, cầu xin anh…”

Lời nói của cô có một chút cuồng loạn.

Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Cô phát hiện cuộc sống của mình quá mệt mỏi rồi …

Lâm Dương im lặng đứng đó không nói lời nào.

“Hay là để tôi đi.”

Hoa Mãn Thần híp mắt cười nói, sau đó trực tiếp bấm số, bật loa ngoài gọi.

“Mãn Thần, có chuyện gì vậy?” Ở bên kia điện thoại là giọng nói của một người đàn ông trung niên.

Mọi người trong phòng bình tĩnh lại và hồi hộp lắng nghe.

“Bố, bố có thể gọi điện thoại cho ông Tần mời ông ấy đến Giang Thành một chuyến, giúp con cứu một người được không?”

“Ai vậy?”

“Mẹ của bạn gái con.” Hoa Mãn Thần mïm cười nói.

“Bạn gái của con sao?” Người đàn ông trung niên trầm giọng một lúc, sau đó đồng ý nói: “Được rồi, bố bây giờ sẽ gọi điện thoại ngay”.

“Cảm ơn bó!” Hoa Mãn Thần mỉm cười cúp điện thoại.

“Ông Tô, cô Tô, xin chúc mừng, nêu như Tần thần y tới, bà Trương nhất định sẽ không có vấn đề gì.” Bác sĩ kia thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói.

“Được, được! Cảm ơn cháu Mãn Thần, cảm ơn!” Tô Quảng cũng vui mừng kêu lên.

Tô Nhan không nói gì, vẻ mặt phức tạp.

Nhưng mà lúc này Lâm Dương cũng cầm điện thoại di động ra bắm só.

Sau khi nghe thấy điện thoại đổ chuông vài lần, đã được kết nối.

“Thầy!”

Giọng nói vui mừng của Tần Bách Tùng ở bên kia điện thoại.

Lại nghe thấy Lâm Dương lạnh lùng nói: “Tần Bách Tùng, lát nữa ông sẽ nhận được một cuộc điện thoại, tôi nói cho ông biết, bất kể người đó là ai, đưa ra điều kiện gì với ông, tôi không cho phép ông ra tay giúp ông ta cứu bất cứ ai! Hiểu chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.