Chương 1470:
Lâm Dương trầm mặc.
Lúc sau, mới nhẹ nhàng hỏi.
“Vậy em nghĩ lần này, Dương Hoa có thể vượt qua hay không?”
“Em cũng không biết.”
Tô Nhan lòng dạ rối bời, lại khản giọng nói: “Nhưng nhìn tình hình trước mắt, đoán là… khó chống đỡ được…”
Tô Nhan là người cảm tính nhưng trong công việc cô lại khá là lý tính.
Dựa vào tình hình hiện nay, Tô Nhan thực sự không ngờ Dương Hoa vẫn phải kiểm kê lại những chỗ đó.
Dù sao thì những cái Lâm Huy đang làm bây giờ là nền móng của Dương Hoa! là liều thuốc có thể đưa Dương Hoa phát triền đến đỉnh cao! Nếu như những thứ này bị Lâm Huy phá bỏ, Dương Hoa sẽ còn lại gì? Cho dù bây giờ Dương Hoa không bị lật đồ thì cũng sẽ không thể trở lại thời kì huy hoàng như trước! Điều này đã gần như là cục diện chết rồi.
“Anh đi tắm đã, em nghỉ ngơi sớm đi, qua hôm nay, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Lâm Dương cười nhạt nói.
“Anh không phải là người trong cuộc, sẽ không thể biết được cục diện bây giờ nghiêm trọng như thế nào đâu, nếu như Dương Hoa sụp đồ, những người giống như em sẽ không chịu khuất phục nghe theo công ty của Lâm Huy, chắc chắn sẽ không là đối tượng đề bọn họ chèn ép, chỉnh đốn, đến lúc đó chỉ sợ là…haizz, bỏ đi, nói nhiều với anh anh cũng không hiểu, anh đi tắm đi!”
Tô Nhan có chút bực bội nói.
Lâm Dương không nói gì, cầm lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Tô Nhan tiếp tục xem tài liệu, đôi lông mày lá liễu nhíu lại như sắp dính vào nhau.
Cổ thở dài rồi lại uống một ngụm rượu vang, hai má đỏ ửng, người đã có chút ngà ngà say rồi.
Vù vù, vù vù… Không biết là qua bao lâu, điện thoại rung lên.
Tô Nhan ngay lập tức đưa tay ra cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Nhưng cô cầm lên xem, phát hiện tiếng rung ấy không phải phát ra từ điện thoại của mình.
Tô Nhan quay lại nhìn, hóa ra là âm thanh phát ra trêи chiếc bàn nhỏ uống trà ở phòng khách.
Là điện thoại của Lâm Dương! “Đã muộn như vậy rồi ai còn gọi điện thoại cho Lâm Dương nữa?”
Tô Nhan có chút không biết phải làm thế nào.
Cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ.
“Chẳng lẽ ià số điện thoại gọi quấy rối ban đêm ư?”
Tô Nhan trực tiếp ấn tắt đi, quay lại phòng tiếp tục xem tài liệu.
Nhưng không được bao lâu, điện thoại lại rung lên.
Cô lại xem, vẫn là số điện thoại lúc nãy.
Tô Nhan có chút tức giận, nhấn nút nghe, nghiến răng nói: “ Không mua nhà, có bảo hiểm rồi, không có nhu cầu uống trà, cảm ơn!”
Vừa nói dứt lời, âm thanh ở phía dầu dây điện thoại bên kia khiến cô có chút bất ngờ.
“Này cô, tôi không biết là cô đang nói cái gì.”
Giọng nói đầu dây bên kia đầy sự nghi hoặc.
“Không biết tôi dang nói cái gì? Vậy anh gọi điện đến làm cái gì?”
Tô Nhan hậm hực nói.
Tôi gọi đến đề tìm bác sĩ thiên tài Lâm, làm phiền cô chuyển lời đến bác sĩ Lâm, chúng tôi đã đến Giang Thành rồi, giám đốc Long đang tiếp đón chúng tôi, chẳng qua là chúng tôi muốn gặp cậu ấy, không biết là cậu ấy có thời gian hay không.”
Giọng nói đầu dây bên kia đầy sự kính cần.
Tô Nhan ngơ ngác, rất nhanh không nghĩ gì nói: “Cái gì mà bác sĩ thiên tài Lâm? Các người có phải gọi nhầm rồi không? Đây là điện thoại của chồng tôi Lâm Dương.”
“Gọi nhầm ư? “