Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1505



Chương 1505:

 

Những doanh nghiệp và tập dòa khác thây như vậy thì tức giận đến đỏ cả mắt, trong tình huông như vậy, không còn ai dám nhảy ra tranh giành miếng ăn với Dương Hoa.

 

Nếu không chính là đang gây hấn với Dương Hoa, xem Dương Hoa như kẻ địch.

 

Bây giờ Dương Hoa đang cực kỳ hưng thịnh, còn ai dám đối đầu với Dương Hoa chứ? Những chuyện này Mã Hải sẽ xử lý ồn thỏa, Lâm Dương chỉ cần ngồi đó xem là được rồi.

 

Anh ngồi trong văn phòng làm việc, đang lật xem một phần văn kiện.

 

Lúc này, Thủy Bình Vân dẫn theo một một cô gái đi vào văn phòng làm việc.

 

Lâm Dương hơi ngẩng đầu quét mắt nhin, lộ ra vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh.

 

“La Lục Tuyết à! Tôi nhớ trước đây đã từng dông ý với cô sẽ không nhôt cô quá lâu! Bây giờ cô đã được tự do rồi.”

 

Lục Tuyết cúi đầu, đôi mắt tràn ngập nước mắt.

 

Cô ta đã biết chuyện nhà họ Vương khuynh gia bại sản rồi.

 

Cô ta lúc này đang chìm đắm trong sự đau khổ và tự trách vô tận.

 

Cô ta không hề muốn nhà họ Vương thua, cũng không muốn nhìn thấy Dương Hoa bại trận.

 

Bởi vì nhà họ Vương đã giúp đỡ cô ta, mà Dương Hoa cũng vô cùng tin tưởng cô ta.

 

Nhưng cô ta lại là người mặc kẹt giữa hai bên.

 

Những ngày này bị nhốt, trong thâm tâm cô ta tràn đầy dày vò tự trách, thậm chí đã có ý nghĩ xem nhẹ sự sống.

 

Nhưng bây giờ xem ra đã muộn rỒi.

 

Chết không thề giải quyết được bất kỳ vân đê gì.

 

“Chủ tịch Lâm, xin lỗi.”

 

Lục Tuyết thấp giọng nói.

 

“Nhà họ Vương không còn nữa, từ nay về sau cô có dự định gì không?”

 

Lâm Dương hỏi.

 

“Tôi sẽ đi tự thú, cho dù chủ tịch Lâm không giao tôi cho cảnh sát, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.”

 

Lục Tuyết khàn giọng nói.

 

Lâm Dương sửng sốt, nhìn cô ta một cái, rồi lại lắc lắc đầu: “Nếu như cô đi tự thú, ít nhất củng phải ở tù từ mười năm trở lên! Bây giờ tôi không hề có ý định tố cáo cô, cô vẫn còn trẻ, không nhất thiết phải làm như vậy, chẳng phải là đang lãng phí tuổi xuân của chính mình sao?”

 

“Thế nhưng… tôi quá thất bại rồi.”

 

““Điều này không thể trách cô được, một mình cô cũng không thể thay đổi được cả cục diện, bởi vì chuyện này vốn dĩ không phải là cuộc chiến của một người.

 

Lâm Dương nhàn nhạt nói, cầm lấy tập tài liệu trêи bàn, đẩy đến trước mặt Lục Tuyết, giao cho cô.

 

Lục Tuyết khẽ ngầng đầu, nhận lấy tài liệu, nhìn vài lần, hô hấp nhất thời căng thẳng.

 

“Chủ tịch Lâm, những người này là…”

 

“Những người trong nhà họ Vương ai ai cũng đều phạm phải tội ác tày trời, cũng có một số người ngay thẳng chính trực, thậm chí còn có trẻ em, nhưng bởi vì sau khi nhà họ Vương rớt đài, bọn họ cũng đều phải rày đây mai đó, tương lại mờ mịt.

 

Lục Tuyết, tôi sẽ tuyển dụng cô lại một lần nữa để còng hiến sức lực cho Dương Hoa, mà cô, phải thay tôi quản lý cho tốt những người nhà họ Vương này, như thế nào? Ít nhất cô không thê đề cho nhà họ Vương không người nối dõi chứ! Như thế này cô cũng được tính là đã trả được ân tình cho nhà họ Vương!”

 

Lâm Dương cười nói.

 

Lục Tuyết nghe vậy liên kϊƈɦ động không thôi, dòng lệ trong đôi mắt không thể kiềm được nữa chầm chậm lăn dài trên má.

 

“Chủ tịch Lâm, thật sao? Thật cảm ơn anh quá nhiều, tôi phải làm thể nào đề báo đáp ân tình của anh đây!”

 

Lục Tuyết khóc nói.

 

“Không cần thiết, cô cũng chỉ là một cô gái số khổ mà thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.